Sống một mình một thời gian tôi cũng thấy không ổn lắm vì tiền tiêu mãi cũng hết, vả lại ngoài công việc đi diễn ra tôi chẳng biết làm gì, vậy nên lại cùng mấy nhỏ bạn bắt mối diễn lại để kiếm “nhà tài trợ”. Và lần này tôi đã bị trả giá đắt vì lối sống sai lầm của mình…
Tôi vẫn biết mình sống vậy là không đúng, tự trong thâm tâm tôi thấy nhục nhưng vì bản thân tôi đã quen có được những đồng tiền quá dễ dàng nên tôi không thể chấm dứt được cuộc sống dễ dãi như vậy. Tôi gặp anh ta, một thiếu gia đất Mỏ, nhà chẳng có gì ngoài tiền, cái gì cũng biết chơi, còn trẻ, rất thoáng chi nên tôi không có lý do gì để từ chối một người đàn ông như vậy.
Ở bên anh ta tôi biết được nhiều thứ mà trước giờ chưa thử qua: hút cần, chơi ma túy đá, thậm chí là đã hít heroin, cả hai cùng làm chuyện ấy rất “phê” nên tôi không hề có cảm giác sa đọa hay tội lỗi gì, có những khi chúng tôi thuê một khách sạn bay lắc thâu đêm, rồi lại chơi ma túy rồi làm chuyện ấy, mà tôi khi ấy cũng không biết là đã “làm” với ai nữa, vì khi phê thuốc cái cảm giác ham muốn nó trỗi dậy, không thể kiềm chế được.
Cuộc đời tôi cứ trượt dài như thế cho đến một ngày anh ta đến nói với tôi “Em đi khám đi xem sao , anh dính rồi!”. Tôi còn không hiểu “dính” là dính cái gì, vặn hỏi mãi thì anh ta cũng không nói, tôi đành phải đến phòng khám để làm xét nghiệm.