VN88 VN88

Năm tháng thời sinh viên

Nhìn Hoàng đỏ mặt lúng túng nhìn xuống đất, chị Hà Anh cười:
– Thế nào thích rồi phi không … có đồng ý không để chị gọi điện cho nó.
Lấy hết can đm, Hoàng mím môi gật đầu. Chị Hà Anh cầm điện thoại di động lên, vừa bấm số vừa hỏi Hoàng là cậu muốn bao giờ. Hoàng vội đáp vẻ sốt ruột là ngay chiều nay có được không. Chị Hà Anh cười:
– Làm gì mà máu thế … để chị hỏi nó đã … Chủ nhật không biết nó có ở nhà không nữa.
Chị Hà Anh bấm số rồi áp điện thoại vào tai, khong mấy hồi chuông thì ở đầu dây bên kia có người nhấc máy lên, chị Hà Anh liền nói:
– Alô …bác làm n xem hộ cháu cái Nhung nó có nhà không thì gọi cho cháu với …. vâng … thế ạ …
Quay sang Hoàng, chị ta nói:
– May quá, có nhà.
Im lặng một lúc đợi máy, chị Hà Anh reo lên vào máy điện thoại:
– A … Nhung à, chị Hà Anh đây … này, chiều nay em có rỗi không, có việc đấy …. thế à … thế à … đợi tý nhé, để chị hỏi.
Quay sang Hoàng, chị Hà Anh bo:
– Hôm nay không được rồi, nó đang phi làm học thi, sáng mai thi rồi, chiều mai được không em, độ hai rưỡi ba giờ gì đó?
Thấy Hoàng gật đầu vội đồng ý, chị Hà Anh mới nói tiếp vào điện thoại:
– ừ … chiều mai nhé … hai rưỡi ba giờ gì đó đến nhà chị nhé … ừ … thằng em họ của chị ấy mà … ừ … yên tâm … thế nhé.
Đặt máy điện thoại xuống bàn, chị Hà Anh nhìn Hoàng cười tinh nghịch:
– Đấy chị hẹn nó rồi đấy … lần đầu tiên của em nên chị cũng muốn chọn cho em đứa nào thích hợp với em một chút, cái Nhung này được lắm, chị nghe thấy khách đi với nó xong khen lắm … thế nào có cần chị cho mượn phòng, giường đôi cho hai người thoi mái không?
Hoàng ngượng nghịu lắc đầu:
– Thôi, không cần đâu chị ạ

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.