Chị Hà Anh trả lời. Hoàng hỏi tiếp:
– Thế … đi khách với những người trẻ như thế, chị có ngại không, trẻ nhất là bao nhiêu?
Chị Hà Anh nhún vai:
– Công việc mà em, ngại thì cũng phi làm chứ, ai tr là khách hàng, chị nhớ tháng trước chị đi với một đứa hình như đang học cấp III thì phi, có lẽ chỉ mười lăm mười sáu gì đó thôi, kém chị hn chục tuổi, chị cũng ngại thật vì nó trẻ quá, như một đứa trẻ con vậy, nhưng lại là do một khách quen của chị giới thiệu, hình như là anh họ của nó thì phi.
Hoàng cười:
– Em đấy còn nhỏ như vậy, chắc chưa biết gì nhỉ, chi chắc yếu lắm.
Chị Hà Anh bĩu môi:
– Nhỏ gì mà nhỏ, thằng đấy chắc cũng đã từng chi gái rồi, chị không phi là người đầu tiên của nó đâu, ít tuổi mà chi máu ra phết
Hoàng nâng cốc uống cạn chỗ bia cuối cùng, giọng cậu đã bắt đầu líu lại, cậu to mò hỏi tiếp:
– Thế khách … là sinh viên như tụi em có nhiều không chị?
Chị Hà Anh gật đầu:
– Có chứ, chị có một khách quen là sinh viên trường Mỹ thuật hẳn hỏi, bây giờ chị thấy sinh viên còn trẻ mà chi bời ra phết rồi.
Chắc lúc tỉnh táo thì Hoàng chẳng dám hỏi, nhưng bây giờ đang say ngà ngà, cậu thấy mình can đm hẳn lên, tuy vậy giọng cậu vẫn run run khi cậu ấp úng nói với chị Hà Anh điều mà cậu đã ấp ủ lâu nay nhưng không dám nói:
– Chị i … chị … em … thế em muốn một lần với chị có được không … em tr tiền chị như mọi người … được không chị.