Vài hôm sau, buổi tối Hoàng lại thấy có một người đàn ông đến thăm chị Hà Anh, không phi ông hôm trước mà là một ông khác. Ngồi học ở bàn nhìn ra sân nên Hoàng biết rõ là đến rất muộn vẫn không thấy ông ta ra về. Trong lúc ông ta ở trong phòng chị Hà Anh, Hoàng lại nghe thấy những tiếng động giống như hôm nọ. Tất nhiên Hoàng lại thèm khát áp tai vào tường để nghe. Lần này thì cậu thấy họ chỉ làm chuyện đó có một lần, sau đó là tiếng nước tắm rào rào rồi Hoàng thấy người đàn ông nọ dắt xe máy ra về chứ không ngủ lại. Mấy hôm sau, Hoàng lại thấy một người đàn ông khác đến nhà chị Hà Anh vào buổi tối, tất c những lần này Hoàng đều thấy hình như họ đã hẹn giờ nhau trước hoặc là liên hệ bằng điện thoại di động thì phi vì không bao giờ thấy những người khách này phi gọi cửa c, mà chỉ thấy tự nhiên chị Hà Anh đi ra mở cổng cho khách vào. Bây giờ thì Hoàng không còn nghi ngờ gì nữa về công việc của chị Hà Anh c, với lại từ lâu cậu cũng nghĩ chắc là phi như vậy vì cậu có thấy chị Hà Anh có nghề nghiệp gì đàng hoàng đâu mà cuộc sống lúc nào cũng có vẻ rủng rỉnh về chuyện tiền nong. Cậu vẫn cm thấy quý mến chị phụ nữ này vì dù có làm công việc đó nhưng cậu thấy chị Hà Anh là một người rất tốt, thậm chí cậu còn cm thấy thưng thưng cho chị ta vì công việc bất đắc dĩ này. Có một điều cậu cm thấy rất ngượng với chính bn thân mình đó là không hiểu sao những lúc nghe những tiếng động kỳ lạ từ bên phòng chị Hà Anh vọng sang, cậu lại cm thấy ham muốn một cách ghê gớm, tại sao nếu coi đó làm một công việc nh nhuốc thấp hèn đáng xấu hổ thì cậu lại thèm khát đến gai c người được ở vào vị trí người đàn ông đang là khách hàng của chị Hà Anh. Có đêm cậu còn m thấy chính cậu đang … với chị Hà Anh. Tối nay cũng vậy, đang ngồi học thấy chị Hà Anh trong bộ đồ ngủ mặc ở nhà đi ngang qua sân ra mở cổng cho một người đàn ông đi vào, Hoàng không sao tập trung học bài được nữa, cậu biết là bên phòng chị Hà Anh sắp sửa diễn ra chuyện gì. Gập cuốn sách lại đợi nghe những tiếng lịch kịch quen thuộc, chợt Hoàng nẩy ra một ý táo bạo, hôm nay trời nóng, phòng ngủ chị Hà Anh có cửa sổ phía sau nhà, thế nào cũng mở cho thoáng, tại sao cậu không thử ra đó xem sao, gi sử có không nhìn được gì vì bị che mành thì nghe cũng rõ hn nhiều so với áp tai vào tường thế này. Nghĩ là làm luôn. Thật nhẹ nhàng Hoàng khép cánh cửa phòng mình lại rồi đi vòng phía đầu hồi nhà bên kia ra phía sau nhà, từ xa Hoàng đã thấy qu nhiên chị Hà Anh mở hết cánh cửa sổ ra cho mát, chỉ có cái rèm cứ bay lất phất vì gió. Hoàng rón rén đi lại gần cái cửa sổ phòng ngủ của chị Hà Anh, đến ni, cậu ngồi thụp xuống dưới tầm cửa sổ rồi lom khom ngồi lại gần, ngay bên dưới cửa sổ. Bên trong phòng ngủ chị Hà Anh tắt đèn tối um, không có tiếng người nói mà chỉ có tiếng chụt choạp ướt áp liên tục như tiếng động khi một đứa trẻ mút mát ngón tay vậy, quái nhỉ, không biết họ đang làm gì thế nhỉ, Hoàng tự hỏi, nhưng cậu không dám nghển lên nhìn vì cậu biết ở trong phòng tối nhìn ra cửa sổ rất rõ, có bóng người là thấy ngay. Những tiếng chụt choạt vẫn liên tục phát ra, Hoàng nghe tiếng thở phì phò và ậm ự trong cổ họng vẻ khoái trá của một người đàn ông. Rồi một giọng đàn ông khe khẽ nói như xin:
– Thôi … thôi … đủ rồi Hà Anh … em làm anh vọt ra mất ..cho anh nghỉ một lát … rồi đeo bao vào cho anh, anh em mình chi.
Hoàng đang tò mò không biết họ đang làm gì mà người đàn ông nói như vậy thì cậu nghe thấy tiếng cười khe khẽ quen thuộc của chị Hà Anh và giọng chị nói:
– Xin tuân lệnh … khách hàng là thượng đế … em làm anh vọt ra bây giờ thì anh bắt đến em chết … để em đi bao vào cho anh nhé …lâu không được ăn món xúc xích của anh, cái miệng đó của em nó đang thèm được nuốt anh vào đây này.