Con bé lẹ làng bơm xilanh tống thứ chất độc kia vào trong máu thằng Long,mặt nó nóng bừng một mùi như mùi trái nhãn lạnh lạnh tanh tanh sộc lên mũi,khoái cảm đê mê bồng bềnh bao phủ khắp người nó,với tay lấy điếu thuốc rít một hơi thật dài nhả khói mù mịt,thằng Long xoãi dài tay chân ra giường mơ màng trong làng khói thuốc,mắt nó xụp xuống trong óc nó đang mơ màng đến ngày mai,ngày mai sẽ là ngày “trải thảm” đẩm máu với băng Cu Đen đây,nó nghĩ thầm rồi thiếp đi lúc nào không biết, con bé cũng tự sử cho mình xong rồi nằm đê mê trần truồng con queo bên cạnh nó.
Bên ngoài bình minh hé dạng hắt tia nắng sớm yếu ớt qua khung cửa sổ.
Sáng hôm sau,hai thằng đánh xe vào một garage để sửa,rồi lên taxi đi qua nhà Hưng ba-ke,đó là một căn nhà bề thế khang trang nằm trong một khu lao động phức tạp mà qua kiến trúc chủ nhân của nó dường như muốn phe mẽ với mọi người xung quanh về vị thế giang hồ và tiền của,vọng từ trong nhà ra là tiếng nhạc sến não nùng,đó là một sở thích khá kỳ lạ của giới giang hồ nòi,chẳng hiểu sao những tay anh chị có số má trong giới giang hồ đa phần thường thích nghe nhạc sến hoặc cải lương,mặc dù họ sống rất vương giả và rất tây nhưng cái sở thích này thì không một tay anh chị nào không bị nhiểm, có lẽ tại khoảng thời gian cơ cực hồi chưa có gì và những ngày nằm dài nghĩ mát trong tù bọn họ thường rên rĩ nhưng ca khúc ai oán này nên bây giờ dù khá giã giàu có họ vẫn giữ thói quen này như một chút hoài niệm về thuở hàn vi chăng!?