Vừa nói Hồng vừa xô cửa phòng kéo Tiến vô trong. Nhìn chung quanh phòng, ngoài chiếc giường còn có chiếc bàn phấn và tủ đựng quần áo gần đó. .Bây nhiêu đồ đạc cũng đã chiếm gần hết diện tích căn phòng rồi.
Hồng cởi quần áo thực tự nhiên trước mặt Tiến. Nàng mở tủ lấy ra một chiếc áo ngủ thực mỏng khoác vô. Thân thể nàng lồ lộ nhưkhông được che đậy gì. Tiến mỉm cười:
– Em kiếm đâu ra chiếc áo ngủ này vậy?
Hồng kiễn chân, xoay người một vòng như người mẫu biểu diễn thời trang.
– Anh có thích không. áo ngủ ở Mỹ đó anh.
Tiến mỉm cười, nói:
– Anh biết loại áo này bán rất nhiều trên đường Broadway ở San Francisco. Nhưng mà không phải ở Mỹ ai cũng mặc loại ảo này đâu.
Hồng ngơ ngác hỏi.
– Thật không anh. Năm ngoái có một anh Việt Kiều cho em cái áo này, anh ấy nói ở Mỹ đàn bà con gái đi ngủ ai cũng mặc cái áo này hết mà.
– Rồi anh ta bảo em bận vô cho anh ấy coi phải không?
– Dạ.
– Anh ta làm nghề gì ở Mỹ?
– Nghe anh ấy nói là phi hành gia.
Tiến cười ha hả.
– Như vậy thì đúng rồi.
– Đúng cái gì hả anh?
– Ở Mỹ, vợ con mấy ông phi hành gia này, phải mặc như thế mới lên cung trăng được.
– Họ lên cung trăng thường lắm hay sao anh?
Tiến cười hóm hỉnh, nói:
– Ừ, tối nào mà chúng không dắt nhau lên cung trăng.