Đào cũng thông cảm cho chàng nên Hưng càng thấy thương nàng hơn bao giờ hết. Trưa mai lên đường đi Việt Nam. Lòng Hưng rộn lên nỗi vui mừng không sao tả xiết. Chàng biết chắc là cuộc nghiên cứu này sẽ kéo dài vài tháng là ít. Bởi vậy, Hưng đã xin với hãng cho Đào theo và được hãng chấp thuận chi phí luôn mọi ăn ở cho nàng. Điều mà chưa bao giờ xảy ra ở hãng này. Có lẽ cũng vì để thưởng cho những gì Hưng làm cho hãng, trong dự án mà chàng nạp cho Ban Giám Đốc vừa rồi.
Nhưng thực sui sẻo. Sáng sớm nay Đào lại được tin bà ngoại chết ở Los Angeles, nên phải cùng với má nàng tức tốc bay xuống đó ngay. Biết chắc là không thếnào đi cùng chuyến máy bay với Hưng về Việt Nam được. Dào đã đề nghị Hưng đi trước, để nàng lo xong đám táng cho bà ngoại sẽ về sau. Hơn nữa, Đào cũng muốn Hưng lo xong nơi ăn chốn ở rồi Đào mới qua thì đỡ bận bịu cho nàng hơn. Bởi vậy Hưng đi đổi giấy máy bay cho Đào ngay.
Đào đi rồi, nhà cửa vắng hoe, buồn thảm không thế tưởng tượng được. Tự nhiên Hưng nhớ tới những đốm lửa trong nghĩa địa. Bàn tay của cô gái tóc vàng hôm đó và những cảm giác khác lạ kích thích thân thể chàng.
Hưng ra xe, đề máy, hướng về khu nghĩ trang chạy tới. Đường phố đã lên đèn. Chàng lái xe vòng quanh nghĩa trang. Lởn vởn dưới vài gốc cây, mấy cô gái đứng đương lượn qua lượn lại. Chàng cố tình lái sát vô lề đường, nhìn cho rõ mặt từng cô. Đi một vòng, Hưng thất vọng vì hôm nay không hiểu sao đám đứng đường này toàn những dân già cốc đế, mặt mũi nhăn nheo, miệng cô nào cũng phì phèo thuốc lá, thấy mà ghê. Chàng vẫn cho xe chạy vòng vòng thêm một lần nữa. Cốtìm ra cô gái tóc vàng bữa hôm nào, hay ít nhất phải chọn được một đứa tương tự như vậy. Nhưng chàng thật thất vọng, trời càng về đêm, đám gái đứng đường từ từ ít đi. Hưng đã thấy nhiều đốm lửa chập chờn trong nghĩ trang. Bỗng chàng nghĩ ra một cách, rà xe lại bên đường cạnh một thân cây lớn, nơi có một cô gái đang lấp ló, nhìn ra đường. Thấy xe Hưng đậu lại, cô ta vội vã chạy ra thực nhanh. Thò đầu vô xe chàng hỏi.
– Anh có muốn chở em đi chơi không?
Hưng mỉm cười đùa cợt.
– Em muốn anh chở đi chơi ở đâu?
– Thì phòng ngủ nào mà không được.
Vừa nói, cô ta vửa mở cửa xe leo lên ngồi cạnh Hưng thực tự nhiên. Chàng cho xe chạy từ từ về phía trước, sợ làm cản trở lưu thông, Cảnh sát tới lại có chuyện lôi thôi.
– Vừa rồi em hỏi anh muốn chở em đi chơi, tại sao lại bảo chở vô phòng ngủ làm cái gì. ở đó có cái gì mà chơi chứ?
Cô gái cười khúc khích, nói.
– Anh biết rồi còn làm bộ hỏi khó em nữa sao? Biết cái gì chứ. Bộ em bảo anh đi mướn phòng ngủ ới em phải không?
Cô gái nhìn Hưng nheo mắt lại hỏi.
– Bộ anh là cảnh sát chìm hả?
Hưng cười hì hì.
– Không. Em thấy thằng cảnh sát nào ốm tong ốm teo như anh không? Còn em có phải là cảnh sát chìm giả dạng đi bắt khách không?