Cô gái sốc lại quần áo, gài khuy quần cho Hưng trong khi chàng luồn chiếc dây lưag quần, khóa lại cho thực chặt. Cả hai men theo đám mả lần tới đốm lửa leo lắt phía trước.
Trời bắt đầu lành lạnh. Hưng rùng mình, chàng nắm chặt tay cô gái hơn đi trong màn đêm dầy đặc. Thỉnh thoảng chàng vấp phải mấy cục đá, loạng choạng kéo theo cô gái. Hình như cô gái này quen nhìn trong bóng tối hơn chàng nên cô ta đi thật tự nhiên. Chỉ vài phút sau, Hưng đã nhìn rõ đốm lửa là một ngọn đèn cầy cháy bập bùng trên một mộ bia. Chàng hy vọng cô gái tóc vàng kia có thể đang
tiếp khách sau gò mả đó chăng. Hưng nói nho nhỏ:
– Em có nghĩ là con bé đó đang đi khách sau gò mả đó không?
Cô gái làng chơi cười thành tiếng.
– Em đã nói rồi mà, làm gì có đứa nào dám thắp nến lên mà chơi bời cơ chứ.
– Vậy cây đèn cầy này ai thắp lên mới được.
– Thân nhân của người chết chứ còn ai vào đây nữa.
– Không lý họ chờ cho tới tối thui như thế này mới vào đây thắp nên hay sao?
– Ai làm gì kỳ vậy. Họ đốt đèn cầy từ lúc trời còn sáng chứ.
– Tại sao lúc sáng anh không nhìn thấy những đốm lửa này?
– Anh không để ý mặt trời chiếu ngược chiều phía cổng vào hay sao. Làm sao anh nhìn thấy ánh đèn cầy yếu ớt này được.
Hưng thấy cô gái làng chơi nói có lý, nhưng chàng cũng tới tận nơi quan sát thực kỹ xem có gì lạ không. Cây đèn cầy cháy gần hết, những giòng sáp chẩy dài theo mộ bia xuống tận dưới, đọng lại một cục lớn. Cô gái đứng bên cạnh chàng cười khúc khích.
– Bây giờ anh tin em rồi phải không. Làm gì có ma nào ở đây đi khách cơ chứ.