Hưng và Tiến ngồi ngắm nàng vẽ. Tiến vẫn có cái say mê ngồi nhìn vợ vẽ giờ này qua giờ khác mà không biết chán. Chàng thích thú với những mầu sắc Jean chọn lựa, tô lên tranh của nàng. Cái mầu trắng đục cuồn cuộn trong mầu xanh nước biển đậm nhƯreo lên muôn ngàn con sóng lớn nhỏ thật linh động.
Trời bắt đầu tối dần. Tiến kéo ngọn đèn điện gần hơn cho vợ vẽ. Và cũng để chàng nhìn rõ hơn bức tranh sắp hoàn thành. Trong khi đó, Hưng bắt đầu thấy hơi chán vì ngồi đây cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Tuynhiên, chàngkhông thể nào bỏ về vì như vậy bất lịch sự quá. Hưng bất đắc dĩ phải ngồi đó xem Jean vẽ tranh. Lâu lâu, chàng lại đứng lên nhìn ra bãi biển cho đỡ buồn chán.
Khi trời đã nhá nhem tối. Bỗng Hưng rùng mình vừa chợt để ý; xa xa ngoài chân trời, trải dài từ những con sóng bạc ven bờ ra tới ngoài khơi. Thỉnh thoảng chớp lóe những đốm lửa nho nhỏ. chẳng khác gì những đốm lửa trong nghĩa trang tại San Jose chút nào.
Chàng rùng mình, nhớ lại tối hôm trước khi lên đường. Hưng tưởng đã đứng tim chết, khi biết bàn tay mò mẫm phía dưới, không phải là tay cô gái giang hồ đang làm tình với chàng trên gò mả. Hưng cố mở thực rộng con mắt nhìn ra khơi. Chỉ một thoáng qua, Hưng biết ngay những đốm lửa đang chập chờn nhưma chơi kia là những ánh đèn của các thuyền ngư phủ đánh cá ngoài khơi. Chàng đã sinh ra và lớn lên ở đây thì điều này có gì lạ lùng với Hưng đâu. Chỉ vì lúc ban đầu chợt nhìn thấy những đốm lửa đó một cách bất ngờ. Hưng đã liên tưởng tới chuyện ma quái mấy hôm tnlớc làm chàng rờn rợn mà thôi.