Hưng mỉm cười.
– Không phải đâu. Tôi được hãng cho qua đây nghiên cứu một vài hóa chất trong cát trên bãi biển này thôi. Thiếu phụ nhìn Hưng đăm đăm. Chàng nhìn thấy trong khóe mắt nàng như ngờ vực.
– Cát ở đây và điện tử có gì liên quan với nhau đâu hả anh.
Hưng gật đầu.
– Cát ở vùng biển này phải nói tốt nhất thế giới. Người ta dùng nó để chếra chất Silicon trong ngành điện tử. Việt Nam bán cát cho Nhật Bổn từ trước tới giờ, cứ tưởng họ mua về làm thủy tinh. Chứ ai có biết đâu đó là một nguyên liệu quan trọng như thế.
Thiếu phụ có vẻ ngơ ngác.
– Thật không anh?
Hưng phì cười.
– Có lẽ cô không ngờ phải không. Thú thực, tôi cũng sinh ra và lớn lên ở Nha Trang này. Nhưng chỉ biết đất đai mình màu mỡ, hữu dụng từ khi qua Mỹ học mà thôi.
– Em đâu có biết nhiều chuyện lạ lùng như vậy chứ.
– Thôi bây giờ cô đi mua đồ đi, để tôi còn mua ké ít kẹo cho con bé này đã chứ.
Hôm nay anh không phải đi làm à?
– Tụi tôi mới tới đây hôm qua. Sáng nay tính đi rảo chơi, coi lại thành phốsinh trưởng của mình ra sao thôi mà. Anh sướng thực. Chẳng bù với em, làm lụng đầu tắt mặt tối mà không đủ ngày ba bữa cơm.
Hưng cười.
– Tôi ăn ngày có hai bữa thôi. Chứ đâu có dám ăn tới ba bữa.
Thiếu phụ nắm lấy tay Hưng kéo chàng qua đường:
– Anh nói chơi hoài.