Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi. Bóng tối phủ lên mặt biển thực nhanh. Sóng nước rì rào vỗ vào mạn thuyền như một điệu nhạc du dương thật tình tứ. Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Hưng chỉ ôm ấp và hôn hít nàng. Tuyết chịu hết nổi rồi. Nàng muốn chàng tiến xa hơn nữa. Bây giờ giữa sóng nước mênh mông. Thế giới chỉ có hai người, còn có gì mà Tuyết không dám cho Hưng tất cả nữa chứ. Nàng là gái có chồng hơn hai năm rồi. Lại chưa có con, những thèm khát ân ái như thế này, Tuyết đã từng mơ ước từ lâu. Bỗng dưng hôm nay chợttới. Nàng như người lạc vào Thiên Thai mộng mị. Thân thể Tuyết vặn vẹo, cong cớn. Nàng rên lên trong bóng đêm huyền hoặc. Con thuyền chồng chềnh khi nàng chồm lên. Tự mình muốn làm tất cả những gì ước ao từ trước tới nay…
Nằm ngửa trên khoang thuyền, Hưng nhìn ra bóng tối mông mênh trên mặt biển. Chàng chú ý ngay tới những đốm lửa chập chờn trên mặt nước. Dầu biết chắc đó là những ánh đèn của những thuyền đánh cá, nhưng Hưng vẫn liên tưởng tới những ngọn nến trong nghĩa trang tại San Jose, nơi cô gái tóc vàng ma quái kia nằm đó.Cũng vì thế mà thân thể chàng nóng bừng bừng lên cả giờ rồi. Có lẽ bây giờ Tuyết chịu không nổi nữa. Nàng nằm mọp trên mình chàng thở hổn hển. Hưng vòng tay ôm lấy lưng nàng hỏi nhỏ.
– Em có mệt không?
Tuyết thì thầm.
– Chưa bao giờ em tệ như lần này.
Những lần em ngủ với chồng em không như thế này hay sao?
– Dạ, chưa bao giờ xảy ra như thế này cả. Anh ấy khỏe như trâu thực, nhưng chỉ vài chục phút sau là sụi lơ, nằm thở hì hì rồi ngủ ngay. Trong khi đó em vẫn đnh bơ. Nhiều khi còn bứt rứt trong người nữa là đằng khác.
– Vậy không bao giờ anh ta làm em thỏa mãn sao?
– Cũng có, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái như ngày hôm nay.
– Có phải lần đầu tiên trong ngày động phòng anh ta làm em sợ không ?
Tuyết cười hi hí, nói:
– Anh ấy đâu có phải là người đầu tiên trong đời em.
– Bộ em có chồng trước nữa hả?
– Dạ.
– Anh ta đâu rồi?
– Ông ấy lấy em chưa đầy một tháng là chết rồi. Tại sao vậy?
– Bị chìm tàu, chết ngoài biển.
Hưng xoay mình cho Tuyết nằm ngang lại bên mình. Chàng gác một chân lên đùi nàng hỏi:
– Ông ấy có khá hơn người chồng hiện tại không?
– Nói ra thì mắc cỡ. Em lấy ông ta cũng chỉ vì tiền.
Bởi vì ông ấy có vợ rồi.
– Bộ ông ấy giàu lắm hay sao?
Dạ, ông ấy có tàu đánh cá và vựa nước mắm nữa.
– Như vậy thì khi chết đi, ít nhất ông ta cũng để lại cho em chút vốn chứ phải không?
– Cũng có chút ít, nhưng chẳng được bao nhiêu?
– Tại sao vậy?
– Em nói là chồng trước, nhưng thực sự tụi em chỉ lén lút với nhau thôi, chứ có dám công khai đâu.
– Như vậy ông ta lại càng phải thương em nhiều chứ có phải không?
– Đành rằng như thế, nhưng mà mới có một tháng thì ông ấy đã chết rồi.
– Lúc ông ta chết, em ở đâu?
– Dạ, em ở nhà ông ấy.
– Em muốn nói ở chung với vợ ông ta à?
– Dạ.
Hưng ngạc nhiên hỗi:
– Lúc ấy bà ta không biết em lấy ông ta hay sao?
– Dạ không, bà ấy mà biết em lẹo tẹo với ông ta chắc em bỏ mạng rồi.
– Bộ bà ấy dữ lắm hả?
– Còn hơn bà chằng nữa.
– Biết thế mà sao em dám lẹo tẹo với chồng bà ta? Tuyết thở dài.
– Em đâu có bao giờ nghĩ tới chuyện lấy ông ta đâu. Phải nói lần đầu bị ông ta làm ẩu thì đúng hơn.