Hưng gật đầu nắm tay Jean vô trong nhà hàng. Chàng chọn một cái bàn khuất hẳn bên trong, kéo ghế cho Jean ngồi bên cạnh rồi gọi thức ăn. Hưng biết Jean rất thích món chả giò ở đây nên chàng kêu ngay không cần hỏi ý kiến nàng nữa. Jean nheo mắt nhìn Hưng thật tình tứ nói:
– Anh khéo chiều đàn bà ghê đi. Vợ anh thực có phúc.
Nếu em gặp anh trước, chắc chắn em đã theo anh rồi.
– Thì bây giờ chúng mình gặp nhau cũng chưa muộn mà phải không?
Jean nhướn mình lên hỏi.
– Anh có dám không?
Hưng cười hì hì.
– Dám hay không thì ngay hôm ở trong ngọn tháp hải đăng em đã biết rồi phải không. Còn phải hỏi nữa à.
Jean luồn một tay xuống dưới gầm bàn nhéo vào đùi Hưng một cái thực mạnh.
Để ăn cơm xong, về nhà anh sẽ biết tay em.
– Em không sợ Tiến thấy hay sao?
– Anh không sợ thì em có sợ gì anh ấy chứ.
Hưng lùa tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy tay Jean. Nói thì nói thếthôi. Em có làm gì cũng đừng để quá lộ liễu nghe không. Tai tiếng về trong hãng, chúng mình
khó ăn khó nói với mọi người lắm đó.
Jean nháy mắt thực đĩ nói:
– Anh yên tâm đi, em không làm anh khó xử đâu.
Nhưng mà em muốn anh giúp em một việc.
– Em cần cái gì nói đi.
– Em muốn có một căn phòng riêng biệt để vẽ tranh.
Chứ bày tùm lum ra phòng khách như thế mất hứng hết, khó làm việc lắm. Hơn nữa, mọi người thấy em ăn tiền của hãng mà cứ ngồi vẽ tranh chình ình ra trước mặt họ thì chướng mắt quá phải không anh.