Hưng nghĩ Jean nói thực đúng, vì mấy bữa nay chàng đã nghe hai anh chàng kỹ sư Mỹ nói bóng nói gió về nàng rồi. Chàng bảo nàng.
– Em thấy ngọn tháp hải đăng thế nào?
Mặt Jean tươi hẳn lên.
– Ờ phải đó. Anh cho em xí ngọn tháp hải đăng đó làm phòng vẽ thì tuyệt vời quá đi. Những máy móc chúng mình để đó đã đem vô trang bị trong phòng thí nghiệm hết rồi. Ngọn tháp có cửa nẻo đàng hoàng. Chẳng những làm chỗ vẽ tranh mà còn đủ cả chỗ kê một cái giường ngủ nữa đó anh.
Hưng tán thành ngay.
– Nếu em chịu thì xong rồi. Làm phòng vẽ ở đó không ai nói gì mình được. Còn nếu lấy một căn phòng riêng trong nhà còn sợ mọi người nghị dị hơn là em vẽ ở phòng khách nữa.
Jean mừng rỡ chồm lên hôn vô môi Hưng một cái thực nhanh. Hưng sợ nàng mừng quá làm tới, mọi người chung quanh để ý nên chàng chàng nói nho nhỏ.
– Phong tục tập quán của người Việt ở đây không cởi mở như ở Mỹ đâu. Em phải coi chừng, chúng mình lẹo tẹo với nhau dễ tới tai Tiến lắm đó.
Jean cười khúc khích liếc nhanh chung quanh nhà hàng. Nàng nhận thấy quả thực Hưng nói đúng. Hình như nhiều người đang hướng mắt về bàn mình. Nàng cười khúc khích.
– Chúng mình ăn mau rồi về nghe anh.
Hưng mỉm cười.
Nói thì nói thế chứ, dù cho chúng mình sống ở đây, bên cạnh mọi người thực, nhưng cũng chẳng khác gì một thế giới riêng biệt đâu.