Điều đó thì Khải có thừa. Trước khi quyết định lấy Thu làm’ vợ, Khải vốn là một tay chơi sành điệu và lọc lõi trong chốn giang hồ, mà không có “em gái hậu phương” nào sau khi được chàng dìu đến động hoa vàng mà không hết lòng ngưỡng mộ và thán phục Khải. Có thể nói một cách không sợ quá lời rằng, với tư thế lọc lõi đó của Khải cùng với dáng dấp đẹp trai một cách phong trần, ít có cô gái nào “nỡ” khước từ tình yêu của Khải.
Chàng vẫn sống độc thân, dửng dưng như con bướm bay lượn đa tình cho dện một lần chàng ra tay nghĩa hiệp cứu mạng thu trong một cơn hỏa hoạn để rồi mến nhau vì sắc trọng nhau vì tài, Thu với Khải trở thành đôi vợ chồng rất xứng đôi vừa lứa như hiện nay, âu cũng là duyên số. Nhưng cũng vì duyên số éo le đưa đẩy, biến Khải thành người đốn hoa cả cụm bằng một lần đè Loan ra đụ khơi khơi.
Khải liếc nhìn lại hai tấm thân trần truồng xinh đẹp của hai người đàn bà trước mặt. Một là người vợ, một là đứa em gái ruột của vợ, mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. Xét cho cùng, giữa Thu với Loan, cả hai thân thể, cả hai nhan sắc, cả hai kích thước với một thân thể nở nang trọn vẹn căng đầy đã làm cho Khải tự nhiên dâng lên moat niềm hãnh diện giống như đã viết ở những trang trước, Khải đúng là một ông vua với hai người tỳ thiếp xinh đẹp một cách nõn nà. Một tỳ thiếp đã ngả giáp qui hàng, một tỳ thiếp còn lại chưa rõ đường phân thắng bại trong khi Thu đã sướng đến mấy lần.