Chuyện xãy ra là như vầy , Anh Dũng chồng tôi phải về Việt-nam thăm gia đình của ảnh một tháng . Công việc bên nầy của tôi cũng bình thường , sáng ra tiệm ,rồi chiều trở về nhà , hai đứa con nhỏ thì gửi bên Ngoại cuối tuần , nên chẳng lo lắng gì hết .
Cho đến một ngày Chủ nhật , hôm đó đúng là một ngày đẹp trời , trời hơi hơi lạnh nhưng ánh nắng chan hòa ngòai sân . Tôi dự định lấy xe để đi shopping rồi luôn tiện rước mấy đứa con về nhà .
Nhưng chuyện không may lại xãy ra . Xe đề máy không nổ . Thật là bực cái mình , loay hoay hoài với cái chìa khóa xe . Tôi cũng quên nói với chị , nhà thì có gagare đôi , một bên thì để đồ đạc lĩnh kỉnh hơi nhiều nên không có đậu xe được , còn một bên thì xe của anh Dũng đậu rồi .
Xui cho tôi là hôm đó xe tôi lại đậu ở ngoài phía sau xe của anh Dũng , nên dù xe của anh Dũng có đề máy nổ được thì cũng không di chuyển được vì xe tôi nó đậu chình ình ở phía sau .
Hết đi vô nhà rồi lại đi ra , lòng lo lắng:” Làm sao đi shopping đây , làm sao đi đón mấy đứa nhỏ , làm sao ngày mai có xe đi làm đây ”
Mấy chử ” làm sao ……làm sao ” làm tôi như muốn khùng , đầu óc như rối trí . Bỗng tôi nhớ tới thằng Bảo , nó hiện làm nghề sửa máy xe hơi . Bảo là em bà con bạn dì của anh Dũng , nhỏ hơn tôi 6 bảy tuổi gì đó .
Nó cũng hiền , cao lớn như anh Dũng . Hồi nó mới từ Đảo tị nạn qua đây , tụi tôi có cho Bảo ở tạm trong nhà tôi cũng gần một năm chử nghỉa tiếng Anh học quá khó và không theo kịp trình độ nên Bảo bỏ học và đi học nghề sửa máy xe hơi . Sửa máy xe hơi thì nó lại thông minh , sửa máy xe rất giỏi khách hàng và chủ shop đều khen .