Quẫn trí, đau khổ, chị muốn phá bỏ cái thai nhưng trước khi có ý định tự tay giết chết con, chị đã tìm đến nhà và tạt… hụt a xít vào mặt “gã khốn” kia. Thương con, mẹ ôm chị vào lòng, nước mắt giọt vắn, giọt dài: “Chừ, biết mần răng, làng trên, xóm dưới đều biết con có bầu rồi, nên không thể phá, mà phá đi tội lỗi, thôi để đẻ mà nuôi”. Hai mẹ con ngồi ôm nhau khóc nức nở, căn nhà lá, vách đất như run lên. Năm 1996, chị sinh được 1 người con trai.
Bà Nguyễn Thị Lan kể với PV về câu chuyện đời buồn thảm của em gái.
Đi làm ăn xa… và mắc bệnh “lạ”
Để quên đi quá khứ và phải kiếm tiền nuôi con, năm 2000, chị gửi con cho người mẹ già và chị ruột chăm sóc, một mình khăn gói quả mướp vào Tây Nguyên xin làm công nhân cho một công ty lâm nghiệp.
Nhờ có trình độ chuyên môn cùng bản tính thông minh, nhanh nhẹn, chỉ sau 1 năm làm việc tại bộ phận ươm cây giống, chị Huệ đã được vào biên chế.
Nhưng chỉ sau 1 năm, chị bắt đầu có biểu hiện lạ, thường bỏ bê công việc, cả ngày tha thẩn khắp vườn ươm, miệng lẩm nhẩm như gọi tên ai đó.
Sau một năm tích cực giúp chị chữa bệnh, thấy thể trạng, sức khỏe chị dần ổn định, công ty đưa chị trở lại quê. Sau khi về nhà, chị sống khá vui vẻ, để nuôi con và mẹ già, chị tảo tần buôn bán sớm hôm.