Mỹ Hương chưa kịp vặn vẹo thì chuông cửa kêu. Đông Quân đi ra ngoài phòng và chút sau trở lại, dẫn theo một đám đàn ông râu ria xồm xoàm dơ dáy bẩn thủi. Tên nào nhìn cũng biết là dân giang hồ và vai u thịt bắp dễ sợ.
Mỹ Hương điếng người nhìn lũ đại bàng. Một… hai… bốn… sáu… tám… chín… má ơi… tới chín thằng cô hồn. Mỹ Hương hét lên:
– Mấy người buông tôi ra không tôi la lên bây giờ. Bới người ta hiếp dâm… bới người ta hiếp dâm.
– Ê Mỹ Hương, lịch sự chút đi. Em tính la lối chửi bới như hồi đầu nữa à??
– Thì sao nè thằng khốn. Bà mẹ mày. Hai thằng bây tưởng con cặc của tụi bây làm tao sướng rồi bắt tao làm con điếm trả nợ hả. Mẹ kiếp. Tụi bây muốn trả thì tự trả đi. Con bà nó. Hai thằng bây tính cho cái lũ chó đường này hiếp tao hả. Tao đâu có điên. Tao thân ngà ngọc như vậy để tụi nó chơi tao sao?
– Cô… Minh Nhân lấp bấp. Dù sao Mỹ Hương cũng nhận ra hắn khá nể bọn kia, và khi cô sỉ nhục bọn chúng, Minh Nhân và Đông Quân sợ ra mặt.
Một tên, có vẻ là cầm đầu, tiến lại gần nhìn Mỹ Hương rồi nói:
– Mẹ, con nhỏ này nhìn ngon thiệt, vú mông mặt mũi cái gì cũng tuyệt hết. Có điều nó dữ quá. Với lại nhìn cái đôi lông mày xếch là biết nó dâm lắm rồi.
– Mẹ mày thằng kia, bà được ba má sinh ra để mày bình phẩm hả?
– Úi cha, tao thích rồi nhen. Con này bạo miệng vậy chắc lúc đụ la hét đã lắm.
– Mẹ mày, muốn tao nó tục thì tao nói. Về chơi má mày cho má mày la cho nghe.