Gần như ngay lập tức, vừa khi cặp vú to tổ chảng của Mỹ Hương chạm đất, nàng khóc rống lên thảm thiết. Gần 20 người trong tiệm uốn tóc nhìn Mỹ Hương một cách bối rối còn chàng trại nọ thì mạnh dạng đẩy chiếc ghế ra và nhanh chóng đỡ Mỹ Hương đứng dậy, rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay và lau nước mắt cho nàng.
Một cảm giác sung sướng ập đến với Mỹ Hương. Nàng nín khóc ngay và mềm nhũng cả người ra trong khi được chnàg trai kia chậm khô nước mắt. Bỗng Mỹ Hương rít lên:
– Cái gì nhớt nhớt trong khăn vậy anh?
– Ối anh xin lỗi anh vô ý quên mất. Anh hì mũi trong đó rồi lại lau lên mặt em. Anh xin lỗi em nghen.
Mỹ Hương sém chút tí là té một lần nữa. Cũng may là Lan Nhi lúc đó đã cắt tóc xong, đứng dậy kéo thẳng Mỹ Hương đến chỗ máy uốn tóc. Hai nàng ngồi và hai cái ghế, Lan Nhi bậm môi bậm miệng ráng nín cười còn Mỹ Hương, sau một khoảng khắc ngắn ngủi bị quê xệ bây giờ đã lấy lại sự trơ trẽn thường trực của mình.
Anh chàng nọ cứ liên tục nhìn Mỹ Hương say sưa làm cứ chập chập Mỹ Hương khều Lan Nhi nhờ nó xem dùm mặt mình có dính nước mũi hông. Con Lan Nhi không chịu xem mà cứ một mực bảo là bị dính khiến Mỹ Hương cứ đưa tay quẹt quẹt mặt mình hoài.
– Tính tiền cho chị đi em.
– Dạ thưa chị, hai người vị chi tổng cộng 250000 đồng, đang đợt khuyến mãi tụi em bớt cho chị… 2500 đồng vậy chị phải trả 247500 đồng ạ.
Mỹ Hương liếc xéo con Lan Nhi trong lúc cô ả móc túi trả tiền: – Sao mày nói là bớt nhiều lắm.
– Thì sao tao biết, nói nhỏ thui bààààààà.
– Tao nói nhỏ xíu hà nghe mậy.
– Mày nói nhỏ mà tao đứng ở Afganistang tao còn nghe é.
– Dóc như con cóc, mày là cái… cái… ảnh tới kìa mày – Mỹ Hương lại bắt đầu ỏn ẻn.
Chàng trai lạ tiến đến gần hai nàng cười mỉm chi nhỏ nhẹ và cất tiếng:
– Để anh trả cho hai em xem như tạ lỗi việc hồi nãy nghen.
– Làm vậy sao được anh – Mỹ Hương liếng thoắt cái mồm – như vậy kì chết đi được. À, anh cứ trả đi, tụi em chờ anh ở ngoài nha.
Chưa đợi phản ứng của chàng trai, Lan Nhi đút bóp tiền vô váy trở lại và chạy thoăn thoắt cùng Mỹ Hương đi ra ngoài. Hai nàng lấy xe xong và ngồi chễm chệ lên rồi mới bàn tính:
– Ê mậy, như vậy có trơ trẽn quá hông. Biết vậy hồi nãy tao nói thêm mấy câu từ chối.
– Mày khờ quá, rủi tao với mày từ chối ổng tưởng thiệt rồi lịch sự để hai đứa mình trả thiệt thì sao?
– Chả ra kìa – Lan Nhi khều Mỹ Hương.
– Chào anh – Mỹ Hương đon đả cười chào, ngoắc ngoắc bàn tay có sơn móng đỏ chót.
– Chào em. Cho anh hỏi nhe, hôm nay mới thứ tư sao tụi em đi làm đầu sớm vậy? Thường thì thứ sáu thứ bảy mới đi làm để cuối tuần đi chơi mà phải hông.
– Dạ đúng á. Nhưng chiều nay em có dạ tiệc nên đi làm tóc, sẵn kéo bạn em đi luôn. Em là Mỹ Hương, bạn em là Lan Nhi, tụi em 23 tuổi hết đó.
– Chào mấy em, anh tên là Đông Quân, nghĩa là thần mặt trời đó (Mỹ Hương và Lan Nhi giả bộ chớp mắt ngưỡng mộ). Anh lớn hơn tụi em 2 tuổi. Nè Mỹ Hương, dạ tiệc nào?
– À, dạ tiệc tổ chức ở khách sạn CONGA á (Lan Nhi ngồi phía sau nhắc: Con Gà mà mày), a em nhầm khách sạn Con Gà á anh.
– Trời, phải dạ tiệc nhân dịp ông chủ tịch hội đồng quản trị công ty băng vệ sinh Wet, tên là Dương Văn Dê sinh được thằng con trai đầu lòng lúc 80 tuổi hông em?
– Sao anh biết vậy?
– Anh cũng được mời nè. Lan Nhi có đi hông em?
– Chiều nay em bận rồi, có mình Mỹ Hương đi thôi.
– Vậy Mỹ Hương, mình gặp nhau tối nay nhe.
Quân phóng xe đi trước, để Mỹ Hương với Lan nhi ở lại cười khúc kha khúc khích.