Song lần lên từng bực thang, chàng đi thực chậm, men tới Vận Thông Động, cái động này người ta còn gọi là Hang Trời vì nó lộ thiên. Đứng ở trong động, nhìn thẳng lên không, thấy một vùng trời mây, vách núi như một cái ống lớh thẳng tắp. Không khí ở đây lành lạnh. Chàng lần theo váeh núi, thấy một lỗ hõm vô, nước rỉ ra từ trong kẹt đá, nhỏ từng giọt tí tách xuống, đọng lại một vũng nho nhỏ như cái tô lớn. Có lẽ nước nhỏ từ năm này qua năm nọ, soi thủng đá làm thành nơi chứa nước. Song chụm hai tay vục vào chỗ nước đọng, múc lên một bụm nước lạnh ngắt. Chàng vục mặt vào uống ừng ực. Chất nước mát rượi và ngọt lịm làm Song tĩnh hẳn người. Nhiều người gọi nước này là nước cam lồ, uống vào như hưởng một ân huệ của nhà Phật để có thể dập tắt ngọn lửa duyên. Chất nước như thấm vô từng mạch máu, tỏa ra khắp châu thân lại càng làm Song nhớ Song Nhi hơn bao giờ hết. Cái thân thể chắc nịch của nàng trong vòng tay Song ngày nào cũng mát lạnh. Tự nhiên nước mắt Song rơi lã chã. Song lẩm bẩm một mình: “Song Nhi ơi, em sống khôn, thác thiêng, hãy giúp anh xé xác tụi giặc cộng tàn ác này từng đứa một mới hả cõi lòng.”
Bước ra khỏi động Vận Thông, Song lầm lũi xuống núi. ánh dương sau cùng eủa một ngày cũng vừa chợt tan trong không gian. Chuông chùa Tam Thai nghe não
nuột, ruột gan Song quặn lại, chàng bước thật nhanh như chạy trốn….