Trong căn phòng ọp ẹp, cả ba người ngử mê man sau một đêm thứe trắng chuyện trò. Không còn ai biết đến cơn mưa vần vũ vẫn đổ xuống ào ạt, nước tiếp tục tràn
vào nhà và lên thực cao…
Bà Ba ứa nước mắt khi nhìn thấy thằng Tâm đứng dưới bực thang kéo dây ghe eột lại cho bà. Bà đã tưởngkhông còn nhìn thấy thàng con trai độc nhất trong gia
đình nữa. Bà buột miệng hỏi:
Con không sao chớ?
– Dạ, nhờ chú Song thôi.
Bà Ba muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng nước mắt bà trào ra khiến bà nghẹn lời. Nga cũng vừa cột dây ghe của nàng lại, nhìn mẹ rồi quay lại nhìn Song. Song đọc được trong ánh mắt Nga trăm lời cảm tạ, chàng biết người con gái này đang dành cho chàng những cảm tình mà chưa ai được hưởng. Nhưng lúc này Song phải lờ đi, nếu không khéo cư xử có thể cái Unh cảm này thành một sự trả nợ mất hết thi vị. Chàng nói lảng sang chuyện khác để không khí bớt nặng nề:
– Tâm cõng ba em lên trước đi, để tụi này giữ ghe cho.
– Chú Song đem cả gia đình em tới đây làm chi vậy?
Song cười:
Thủng thẳng đã, vô nhà rồi hắng nói. Chú mày ở đây một mình cả buổi rồi, có buồn không?
– Dạ,… em thấy hơi bó giò, bó cẳng một chút.
Nga mắng em:
– Bây giờ thì tới lượt ba má với tao cũng bó giò, bó cẳng như mày rồi. ở đó mà than.
Tâm ngơ ngác:
– Chi Nga, chi nói cái gì?
– Mày hỏi má đi.
Song can khéo:
– Thôi mà, cõng ba vô nhà đi, anh kể cho nghe cũng không muộn.
Tâm không dám nói nữa, leo xuống chiếc thang dốc ngược, đóng sát theo hai cây cừ lòi ra phía ngoài con lạch. Căn nhà sàn này chỉ có hai gian, một gian trên bờ,
một gian cất lòi ra ngoài lạch. Chung quanh đây không có một ai, phải ehèo ghe hai, ba mươi phút mới tới khu có ngllời ở. Hồi chiều Song chở Tâm tới đây, nói không được đi đâu vì cảnh sát còn đang giữ hồ sơ nó trốn quân dịch. Tâm cũng đang mệt vì bị đánh một cú thật đau, ngủ li bì tới bây giờ mới dậy thì gặp ngay lúc mọi ngừời kéo tới.