VN88 VN88

Người gác nghĩa địa

Song nói vừa dứt, bà Ba òa lên khóc, Nga xanh mặt và thàng Tâm run như con thằn làn đứt đuôi, mặt nó nhăn nhúm lại. Bây giờ nó mới hiểu cả gia đình nó vừa thoát chết và vị ân nhân đang ngồi trước mặt nó đây lại là quan tòa trong vụ án này. Không khí nặng nề trôi qua, mọi người đ0ều im lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Ba. óng Ba vẫn ngồi yên lấy mắt nhìn mọi người như người ngoài cuộc. Song quay nhìn Nga, thấy nàng như ngllời mất hồn, chàng thấy quá tội nghiệp, ngồi xích lại nắm lấy tay nàng. Nga gục ngay mặt lên vai Song, hai vai nàng rung lên. Nàng không cần che giấu tình cảm bấy lâu dành cho Song nữa, mặc dù đang ngồi trước mặt gia đình. Một lúc thật lâu, Nga ngước mặt lên, nước mắt ràn rụa hỏi:
– Tâm, chị hỏi thiệt em, câu chuyện ra sao?
Tâm đau đớn:
– Em biết nói Bao bây giờ?
– Nghĩa là sao?
Tâm nói như người mất hồn:
– Em cũng không biết.
Nga bực quá gắt lên:
– Không biết, không biết, hại cha, hại mẹ như thế này rồi mà cũng không biết sao?
Tâm lại gục đầu im lặng. Song nắm lấy vai Nga nói nhỏ:
– Nga, em để anh hỏi nó từ từ, eó lẽ sẽ ra chuyện.
Nga lặng lẽ gật đầu. Song chậm rãi:
– Tâm à, bây giờ anh hỏi câu nào, em trả lời câu đó.
Như vậy thì mới có thể gỡ rối cho em được.
Tâm gật đầu, Song hỏi ngay: ..
– Cái cuốc ở phạm trường là của em hả?
Tâm nhận ngay:
– Dạ. . .
– Em đem tới đó hồi nào?
– Cách đây hai tuần lễ chị Thu kêu em rẫy giùm cỏ mé đường mương sau nhà, làm xong em để cái cuốc lại đó
– Vậy thì tốt. Đêm hôm qua em có ở nhà không?
– Có
– Em có đi chơi đâu chập tối không?
– Có
– Đi với ai?
– Thằng Tào.
– Đi đâu?
– Coi sòng tài xĩu cho chú Tư.
Tới mấy giờ?
– Hai giờ sáng.
– Rồi em đi đâu nữa?
– Về nhà ngay.
Lúc về nhà, cả nhà đã ngử hay có ai còn thức?
– Chị Nga.
Song nhìn Nga, nàng gật đầu.
– Sáng mấy giờ em thức dậy?
– Má gọi dậy gánh đồ đi bán.
song thở phào nhẹ nhõm, chàng bảo Nga:
ít nhất một mình anh biết thằng Tâm bị oan.
Nhưng mà tình cảm của nó và con Thu ra sao?
Nga nói giọng yếu ớt:
Anh hỏi nó coi. .
Song quay sang Tâm:
– Em có dám nói trước mặt mọi người không?
Tâm không ngần ngại:
– llồi nào tới giờ chị Nga thương anh mà còn e, bây giờ chỉ công khai rồi, chuyện em có sợ gì mà không dám nói.
– Tốt lắm, thế em với con Thu thương nhau ra sao?
– Lúc đầu em tưởng ehị Thu thương em, em có để ý và nói vòng vo với chỉ, nhưng chỉ chỉ cười, rồi một bữa em làm ẩu đại vì nghĩa đia vắng người, chồng chỉ lại
không có nhà.
– Em làm gì con Thu?
Tâm hơi ngần ngừ một chút rồi nói:
– Em nhân lúe ehỉ đứng gần em ở một gò mả, em ôm hôn đại.
– Con Thu nó có nói gì không?
– Lúc đầu chỉ không nói gì, nhưng sau một hồi, chị đẩy em ra rồi nói là em còn nhỏ hơn chỉ nhiều quá, chĩ không có cảm giác gì. Rồi chỉ bảo em hãy quên đi, chỉ không nói với ai đâu. Từ đó em không phá chỉ nữa.
– Nhưng trong lòng em còn yêu con nhỏ đó không?
– Hmh như em hơi bồng bột thôi, chứ có thương ai hồi nào đâu. Anh hiểu em hơn ai hết, em chỉ thích học võ thôi.
Song cười, chàng thú thực:
– Anh tin em, vì chính Thu cũng vừa nói với anh như vậy
Nga nhìn Song hỏi:
– Ủa, Thu bây giờ ở đâu?
Song cười:
– Anh cũng vừa định nói với em, Thu cũng như gia đình em, đang bi săn đuổi vì không hiểu những gì trong ngôi cổ mộ biến đi đâu và nhóm người kia có ý cho là
Thu và thằng Tâm là thủ phạm.
Bây giờ bà Ba mới thở ra một hơi thật mạnh:
– Lạy trời phật, ít nhất tui biết con tui không làm bậy. Bây giờ yên tâm rồi, nhưng tụi tui phải làm sao với nỗi oan này đây?
Song ngần ngừ:
– Khó lắm dì Ba à, nếu là pháp luật, có thể biện hộ và minh oan được, nhưng nhóm ngllời kia hành động ngoài pháp luật, mình ehỉ còn cách tự vệ thôi. Hơn nữa, thằng Tâm cho tới giờ này chỉ có gia đình mình biết nó bị oan. Còn với pháp luật thì quả nó vẫn còn bị nghi ngờ. Nó đang ở thế bi săn đuổi đó.
Bà Ba lại mếu máo:
– Bây giờ phải làm sao chú Song?
– Con nói thực với dì Ba, con với Nga đã như thế này rồi, xin dì cứ coi con như người nhà đi. Tạm ở đây ít ngày thủng thẳng tính, vì bất cứ ai trong gia đình này ló đầu ra là bị tụi kia chụp liền.
Bà Ba lo lắng:
– Chú Song à, con Nga mà có đáng gì. Chú muốn sao cũng được, nhưng mà tụi tui ở đây tốn kém lắm, chú lo sao được.
Song cười vui vẻ:
– Dì Ba ơi, như thế là con được vợ rồi phải không? Có thằng rể bất nhân nào để cha mẹ vợ chết đói đâu?
Bà Ba gượng cười, trong khi Nga đấm vào lưng Song thùm thụp:
– Anh này hỏi vợ ác ôn quá hà.
Bà Ba quay qua mắng yêu con gái:
– Cái thứ mày, chó chê mèo bỏ, đã đượe ehú Song thương còn làm bộ, tao cho chú ấy không eòn phải cám ơn nữa đó, mày có hiểu không?
Song vòng tay ôm ngang lưng Nga kéo nàng vào lòng:
– Đó em nghe má nói chưa?
Nga ngả ngay vào lòng Song, nét mặt sung sướng tột cùng.
Bà Ba nói:
– Chú Song à, mặc dù tui gả cho ehú con nhỏ này, nhưng chú cũng đừng ngại gì. Tui nói là tui nói, dù chú có vợ rồi hay mai sau này chú có lấy vợ nữa, thì chú
cũng vị tình tui đừng bỏ bê nó là tui vui rồi.
Song nói ngay:
– Dạ, má yên trí đi, con không lừa dốỉ má và em Nga đâu Con nói thực, dù cho má có buồn chứ số con ai cũng nói năm thê bảy thiếp đó, nhưng mà với Nga, con thề
nếu mai sau có hất hủi em thì chết không toàn thây.
Nga vội đưa tay bit miệng chàng lại:
– Anh này chỉ thề ẩu thôi. Em biết thân em lắm, em đâu còn con gái trinh tiết gì. Được anh thương là mãn nguyện rồi, đâu có dám đòi hỏi gì nữa đâu.
Thật không?
– Thiệt đó
Song giơ một ngón tay ra nói:
– Nếu vậy chúng mình ngoéo tay đi.
Nga cũng giơ một ngón tay ra móc vào tay Song. Nàng cười khúc khích quên eả chuyện đau buồn vừa xảy ra. Nét mặt bà Ba cũng tươi tỉnh hẳn lên, còn thàng Tâm hớn hở hơn ai hết. Nó không ngờ Song lại dễ dãi với Nga như vậy, nó tự nghĩ mình không chọn lầm một người đàn anh.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.