VN88 VN88

Người gác nghĩa địa

Song nói tiếp:
– Nhưng trước khi làm công việc này, không phải chúng ta có hai bàn tay trắng mà nên chuyện, chúng ta cũng lại cần tiền, một món tiền lớn.
Nga thở dài:
– Làm sao bây giờ?
Tãm nôn nóng: ‘ ‘ ‘ . ‘
– Anh Song eó eách nào không?
Song eười:
Có thì có, nhưng em có dám làm không?
Tâm nói ngay: ‘
Dám, dám. Cái gì anh bảo cũng dám làm.
Nga cũng nhìn Song mong đợi, Song thủng thẳng nói:
– Anh có một số mật báo viên trải dài theo bờ sông Sàigòn. Từ trướe tới giờ, anh ehỉ lo vấn dề đặc công xâm nhập, còn vầ chuyện buôn lậu, trộm eắp thì có biết cũng để ngoài tai vì không phải bổn phận của anh. Nhưng bây giờ thì khác, chúng ta đang cần tiền, anh không nhúng tay vô chuyện này không xong.
Tâm nói không cần suy nghĩ:
– Tưởng gì chứ ba cái vụ này có khó khăn gì đâu?
Song lại cười:
– Phải rềi, chẳng có gì khó khăn cả, chĩ có dám làm và biết mình đang làm gì mới là quan trọng.
– Thì anh nói đi em làm liền.
– Làm thì tốt, nhưng liền thì e không xong. Bây giờ em vô nhà trong nấu nước trà và đem bánh đậu xanh ra đây, tuy rằng buổi sáng nhưng anh thích ăn mấy cái
bánh này à, mì gói còn cả thùng em biết anh để đâu rồi, nấu cho ba má ăn đi. Rồi ra đây.
Nga đinh đứng dậy, Song kéo nàng lại:
– Anh muốn thàng Tâm làm thôi, còn em ngồi đây.
Song kéo luôn Nga vào lòng, chàng ngồi dựa vào vách ván, khi Tâm đi rồi, Song hôn lên môi Nga, nàng ôm lấy cổ chàng nhắm mắt lại. Nắng sáng đã rọi vào lan can và lấn dần vào nhà. Một lúc sau, Tâm bưng mì, bánh và trà ra. Nga ngạc nhiên hỏi:
– Sao mày làm mau quá vậy?
Tâm cười hì hì:
– Má nấu nước từ sáng, em ehỉ bỏ trà vào thôi. Má
biểu Báng ăn mì cho chắc bụng.
Song cười hể hả:
– Bây giờ anh mới biết tại sao ai cũng thích lập gia đình Có bàn tay eác bà vô là cái gì cũng Bẵn sàng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.