Đó là đại khái về địa thế và vấn đề kiểm soát của chính quyền ở thương cảng Sàigòn với các tổ chức trộm cắp và buôn lậu. Các em đã hiểu chưa?
Nga nhoài người ra:
– Em không ngờ eâu chuyện này hấp dẫn quá.
Song nhấp một ngllm trà, nói tiếp:
– Chưa đâu, bây giờ mới tới phần hấp dẫn đây.
Cả Nga và Tâm ngồi nghe chăm chú, Tâm hỏi:
– Còn cái gì hấp dẫn nữa, nói đi anh.
– Chẳng những hấp dẫn mà còn ly kỳ nữa. Vì chúng ta nhập cuộc? Như anh đã nói, cảnh sát thương cảng dùng ca-nô đi tuần và dân trộm cắp, buôn lậu dùng ghe nhỏ chở hàng. Ghe nhỏ chạy bằng máy đuôi tôm, lại chở hàng nặng, còn cảnh sát dùng ca-nô nhẹ, lại trang bị máy Johnson, thử hỏi cái đám làm ăn bất hợp pháp này có dễ qua mặt cơ quan chính quyền không?
Tâm nói ngay:
– Khó là cái chắc rồi.
Song cười:
– Khó mà dễ.
Nga mỉm cười:
– Hối lộ!
Song tát nhẹ lên má Nga, khen:
– Cưng của anh thông minh thật, chắc chắn sẽ thành bà chúa thương cảng chứ không sai.
Tâm hỏi: .
– Hối lộ rồi thì sao hả anh?
– A, hối lộ rồi thì cứ việc đi chứ còn sao nữa. Còn ai bắt mà Bợ.
Tâm gật gù:
– À làm ăn cái kiểu này dễ dàng quá?
Không có dễ đâu chú bé. Vì khi làm ăn, họ phải biết hối lộ eho ai, bằng cách nào, và làm sao cho đúng nơi đúng chỗ. Nói tóm lại, rất khó, nhưng mọi người đã làm được. Bây giờ tới phiên mình. Anh muốn Tâm và Nga phải ra quân chứ anh không trực tiếp hành động được Anh sẽ chĩ dẫn và lấy tin tức cho tụi em thôi. Bây giờ như thế này. Hai đứa em mang súng theo, đi ghe của anh vì có máy đuôi tôm. Tụi em chờ con nước ròng sẽ khởi hành vào ban đêm, vì tụi này chĩ làm ăn về đêm mà thôi. Khi các em tới phạm vi thương cảng là bị ca-nô cảnh Bát xét ngay, tụi nó biết ai hốỉ lộ, ai không hối lộ. Các em cứ để cho họ xét. Nga lái ghe, còn Tâm ngồi trên, khi ca-nô cảnh sát cặp lại, Tâm bắt dây cột ghe mình vào ghe nó. Thay vì đưa giấy tờ cho họ xét thì dí súng vào đầu nó, phải cướp ngay cái máy truyền tin và tắt đi liền. Xong đâu đó, lột nón tụi nó và lột áo mặc vào, cả Nga lẫn Tâm cùng biến thành cảnh sát, trói tụi nó lại ném lên ghe mình, lấy mền phủ lên. Bây giờ các em chạy dọc theo eác phao, hễ gặp ghe là xét, lấy hết hàng rồi đuổi tụi nó đi, hễ đứa nào cự nự đập cho một báng súng, ném lên ghe nó, thả trôi luôn, không đứa nào chết đâu Nhớ là khi nước ròng, các em đi xuôi theo chiều nước nên rất mau, bởi vậy phải hành động thật nhanh và khi lấy được nhi~u hàng rồi thì xuôi theo chiều nước đi luôn chứ không được đi ngược trở lại nữa. Đi tới Cần Giờ thì bỏ hai thằng cảnh sát lên ca-nô của nó, lấy hết pin trong máy liên lạc ra, xả hết xăng trong máy ca-nô rồi thả trôi luôn. Các em chèo ghe vào một con lạch nào gần đó, kiếm đường về đây, anh sẽ đưa cho em một cái bản đồ để nghiên eứu kỹ và Nga dùng ghe của anh đi quan sát đường di trước, phải thuộc lòng đườhg đi vì những con lạch ở Thủ Thiêm như mạng nhện, khó nhớ lắm, hơn nữa, còn những eon lạch cụt, đâm đầu vô là hết ngõ ra. Các em nghĩ sao?
Tâm hăm hở:
– Hết xảy, chị Nga lo đường đi nước bước trước đi, em bao dàn.
Nga cười gượng:
– Đường xá thì không lo, nhưng cái vụ xét ghe thì em chưa làm bao giờ.
Tâm nói ngay:
– Khỏi lo, chị lo lái ghe, em nói bao dàn mà. Song hỏi Nga:
– Anh biết em có thể chèo ghe, nhưng ca-nô cảnh sát lái được không?
Nga gật đầu:
– Em đã thử rồi, hồi đó ông xã em là lính quân vận nên tập cho em ba cái thứ đó rành lắm.
song mừng rỡ, cười ha hả:
– Như vậy là yên rồi, em lo huấn luyện thằng Tâm súng ống đi. Bây giờ anh phải đi lo nhiều chuyện khác.
Cứ mỗi ngày anh gặp em ở chợ Thị Nghè, em có biết cái dẫy cầu tiêu eông eộng ngay mé bờ sông cuối chợ không?
– Dạ, biết.
– Cách đấy hai căn nhà, có quán hủ tíu, cà phê, anh sẽ chờ em ở đó từ 3 giờ tới 4 giờ. Ngày nào em không tới, có nghĩa là có chuyện, anh sẽ có mặt tại đó đúng giờ. Em có biết quán đó không?
– Dạ, biết.
– Còn nữa, hãy dùng ghe của em đi ehợ, ghe của anh dùng để đi ăn hàng thôi. Khi ăn hàng, nếu đụng độ phải nổ súng chạy cho bằng được, không được để bị bắt, hết
thuốc chữa đó.
– Em hiểu rồi.
– Chiều nay 3 giờ, em cũng tới nơi hẹn để lấy mọi thứ cần dùng. Bây giờ anh vô chào má, rồi em đưa anh sang sông, chúng mình hẹn nhau ngoài chợ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Song nhìn xuống con rạeh nghĩ thầm: “Bao nhiêu năm hoạt động cho tình báo một eách vô tư. Bây giờ giòng nước này mới thực sự là giòng sông định mệnh, không biết số mình vào con nước lên hay xuống….