Cả hai cùng cười khúc khích. Ngoài trời mưa càng to, những hạt mưa rơi trên mái tôn kêu rào rào, thỉnh thoảng một cơn gió ập đến, rú lên như những oan hồn gào thét. Bỗng một lằn sét loé lên sáng chói, cùng lúc tiếng nổ inh tai làm Dung giật nẩy mình, ôm cứng lấy Song:
– Trời ru mình ngử đó, sợ gì?
– Ru cái kiểu đó có ngày em đứng tim chết.
– Anh khoái ông ấy ru cái kiểu đó.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì làm em sợ, ôm cứng lấy anh thực tình.
Dung cười khúc khích:
– Hèn chi anh thích, nhưng mà sao anh không cởi quần áo ra?
– Anh thích để nguyên quần áo.
– Cả giày à?
Cả giày
– Em không hiểu được anh. Nhưng mà cây súng của anh cấn vào bụng em.
Làm gì cấn tới bụng lận, tụi mình cao bằng nhau mà.
Dung đập mạnh vào lưng Song:
– Cái anh này, người ta nói thực mà. Cái đó ai mà sợ. Song cười hì hì, lấy eây súng ở bụng ra giắt vào sau
lưng.
Không bao giờ anh rời cây súng của anh ra sao?
Không bao giờ.
– Ngay cả lúc đi ngủ?
Đi ngử lại càng ôm cứng lấy nó hơn bao giờ hết.
– Em chưa thấy ai như anh.
Bởi vì anh là anh. _
Bỗng có tiếng gõ bên ngoài, Dung hỏi:
Ai đó?
Tiếng vợ Sáu Lai:
– Tao đây, con Lan nó muốn nói với mày cái gì kìa.
Tao không muốn nó lên đây nên lên hỏi mày có muốn xuống dưới nhà nói chuyện với nó không?
Dung chưa kịp trả lời, Song đã lên tiếng:
– Vô đây đi Sáu
Vợ sáu Lai vén màn vô ngay, nhìn thấy Song còn để nguyên quần áo, giày, nằm bên Dung, Sáu cười sằng sặc:
– Coi kìa, eái anh này chơi gì kỳ vậy, để nguyên cả giày vớ, quần áo mà nằm với em út à?
– Có ai cấm cái vụ này đâu?
– Em cấm.
Vừa nói, vợ Sáu Lai vừa chồm qưa mình Dung, kéo áo Song ra, chàng vít lấy đầu nàng ghì xuống. Mới đầu nàng còn vừa cười, vừa la nho nhỏ, sau nằm im vì miệng nàng đã bị Song hôn đầy ắp. Lúc Song buông nàng ra, Sáu rít lên nho nhỏ:
– Quĩ sứ.
Song cười hề hề:
– Lan nào muốn nói chuyện với Dung vậy?
– À, con Lan đầu hẻm, nhà chị Sáu bán khô mực.
Có phải con nhỏ Dung giới thiệu vô nhà chú Tư không?
Dung nhổm dậy: .
– Phải rồi, sao anh biết?
Song cũng ngồi dậy, chàng bò vào giữa hai người, chiếc ghế bố trũng xuống vì sức nặng của cả ba.
– À anh vừa gặp cô ta đi với một người nữa đến nhà chú Tư, xin ông ấy ếm giùm căn nhà mới mua. Bộ Sáu cũng biết cô Lan à?
– Dạ, nó cũng là em út mà, nó với con Sáu lâu lâu nhảy dù một lần. Thỉnh thoảng em cũng gọi tụi nó tới đây giúp
– Ủa, sao anh không gặp?
– Lúc có khách mà thiếu gái, em tới kêu tụi nó ra nhà Bau tiếp khách rồi về liền nên anh không bao giờ gặp tụi nó không phải gái của em. Hơn nữa con Sáu bán khô mực ở đầu đường, tụi nó bắt mối lấy.
– Ủa, sao tụi nó nói bán xe cơm?
Sáu nhìn Dung nói:
– Anh hỏi con Dung nó rành hơn em.
Không để Song hỏi, Dung nói ngay:
– À cách đây ít bữa, nghe nó khoe gãp được một thàng khách, y chiu bỏ tiền ra mưa nhà mở tiệm cơm cho tụi nó.
– Thàng nào mà ngon vậy?
– Em có gặp thằng đó, tên Ba Thọt. Thằng này đạp xe ba bánh thôi, không hiểu tại sao nó nhiều tiền thế?
– Bây giờ y ở đâu?
– Thì nó mưa nhà rồi ở luôn đó với con Lan và con Sáu
– Nó bao luôn cả hai đứa à?
Dung cười khúc khích:
– Hai đứa nó chịu chơi mà.
Ngồi giữa, Song vòng tay ôm cả hai kéo vào mình:
– Còn hai đứa em có chịu chơi không?
Sáu lấy ngón tay xỉa vào trán Song đay nghiến:
– Cái mặt anh mà dám.
– Anh sợ ai chứ?
Sáu cười hì hì:
– Nếu anh dám, em bỏ Sáu Lai theo anh liền.
Dung phụ họa:
– Em cũng theo không anh luôn.
Song đánh trống lảng:
– Ủa, em để con Lan chờ dưới nhà sao?
Ân chung gì, nó là em út mà.
Dung đinh lấy quần áo mặc vào, Song hỏi:
– Em tính xuống nhà?
– Dạ.
Song lắc đầu:
– Đâu có được, em phải ngồi đây với anh.
Dung năn nỉ:
– Em xuống một chút thôi, lên ngay mà, anh còn chi Sáu nữa.
Không được, em phải ở đây với anh, anh có trò chơi này vui lắm.
Dung nghi ngờ, hỏi:
– Anh lại tính phá gì đây?
Anh không có phá đâu, anh chỉ muốn nghe con Lan nó kể chuyện thàng bồ nó cho anh nghe thôi. Anh muốn học theo thằng đó, làm sao mà cưa được cả hai đứa một
lúc.
Dung cười khúc khích:
– Nó không nói cho anh nghe đâu.
Song cười:
– Anh có bảo nó nói cho anh nghe đâu?
Dung không hiểu, hỏi lại:
– Anh vừa nói muốn nghe nó nói mà?
– Đúng rồi, anh muốn nghe nó nói, nhưng mà nó nói với em, còn anh nghe lén.
– Anh làm sao nghe được?
– Anh chui xuống gầm ghế bố, em vặn cái đèn dầu lù mù thôi, nó không thấy anh đâu, em cố giữ nó lại đây, trời đang mưa mà, gợi chuyện cho nó nói tùm lum chơi,
khi nào nó nói hết chuyện, anh bò ra hù nó chơi, vui lắm đó?
Dung dẫy nẩy:
– Đó đó. vậy mà nói không phá.
Song nằn nì:
– Đâu có em để anh nghe nó tâm sự đi, chắc vui lắm mà, nàng vừa làm lại cuôc đời, chắc có nhiều mộng ước lớn Giỡn cho vui thôi. Y, mà nhất là cố hỏi tại sao nó
với con Sáu chiu chia đôi nhé.
Sáu muốn Song vui nên nói vô:
– Mày chiều anh ấy đi, mất mát gì? Con nhỏ đó cũng có cái gì nhi~u với tụi mình đâu, chơi cho vui vậy mà.
Dung liếc xéo Song:
– Em nghe lời chị Sáu đó nghen.
Song khoái trí:
– Được rồi, được rồi… em nghe ai cũng đượe, miễn là anh vui là được rồi.
Nói xong chàng ghé miệng vào tai Sáu và Dung thì thầm dặn dò. Sáu đập vào vai Song, cười khúc khích:
– Đồ quĩ sứ
Sáu xuống nhà, thấy Lan đang đứng xớ rớ ở nhà dưới, vội vàng gọi:
– Lan, Lan ơi, chút xíu chị quên mất em, cái ông khách kỳ cụe cứ níu kéo mãi, làm chị không xuống được. Con Dung nó đang ngủ ở trong phòng, chị mới đánh thức nó dậy đó, em lên trên đó mà nói chuyện.
Người gác nghĩa địa
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132