Trời mưa như thác dổ, Lan lội nước dầm mưa về nhà. Những giọt mưa lớn, quện theo gió đập vào mặt nàng thật rát. Con đường hẻm đã trở thành một cái cống lớn, nước chảy ào ào; dù có áo mưa nhưng có lẽ nàng cũng đã ướt hết, lớp áo này không cản được cơn mưa vũ bão, nướe mưa len lỏi vào da thịt Lan. Nhưng điều này chẳng làm nàng bận tâm, những biến cố vừa xảy ra đêm nay tự nhiên làm xáo trộn đời nàng. Cuộc sống bây giờ tất cả đều là giả dôl, không biết tương lai đi về đâu? Nước trên đường dâng lên thật cao, Lan thấy hình như có gì không ổn, nàng đã tới nhà nhưng không mở cửa vô mà đi quá ra đầu hẻm. Lan nhìn thấy một khúc eây lớn chắn ngang đường hẻm, cản lại tất cả rác rưởi, tạo thành một con đê làm cho nước đọng lại. Lan eố lội ra đó, lấy chân đạp cho khúc gỗ văng ra đường cái. Nước không bi cản nữa, ùa ra đường cống thật mạnh làm nàng suýt té. Lan vin lấy bờ tường chờ cho nước bớt chảy, nàng lội ngllợc về nhà. Trong nhà, nước ngập tới gần bụng, từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra như vậy. Mấy bữa trước, Ba Thọt đã mua mấy xe gạch xây chung quang nhà làm thành một con đê, không cho nước chảy vô nhà. Hôm nay đường bị rác rưởi chặn lại ngập lụt làm nước tràn vào nhà như một cáì ao không lối thoát. Đồ đặc nổi lềnh bềnh, nàng phải khó khăn lắm với gom lại được để lên chỗ cao hơn. Bây giờ nước đã xuống ngang mực gạch Ba Thọt xây, vì nước ngoài đường không bi cản nữa đã rút đi thật mau. Nhưng nước trong nhà không chảy ra được, tới mức gạch là ngừng. Vô tình Ba Thọt đã be lại không cho nước thoát ra. Bây giờ chĩ còn lại hai cách, một là phá gạch, hai là tát nước. Nếu phá gạch, nước sẽ chảy ra nhưng phải chờ nước ở ngoài đườhg cạn hết trong nhà mới cạn được, vì nền nhà và mặt đường bằng nhau. Còn như tát nước ra, phải chịu cực mà tát. Ngần ngừ một lúc Lan quyết định tát nước, nàng bắt đầu lấy xô múc nước đổ ra ngoài đường. Mưa càng lớn hơn, nhưng gió đã ngừng hẳn. Lan vừa múc được ít xô nước, bỗng nghe Sáu nói từ trên lầu xuống làm nàng giật mình:
– A, hôm nay con nhỏ này giỏi đó.
Lan ngước mặt lên nhìn thấy Sáu ở trần trùng trục, thò đầu xuống cầu thang.
Trời đất, bà này làm người ta hết hồn, tưởng bà ở nhà trên chớ.
– Đâu có tụi tao leo lên đây nói chuyện vụ ông Tư, tự nhiên nước lên cao quá nên nằm đây luôn.
Lan tru tréo:
– Ái chà, Bướng dữ đa. Hai ông bà lên trên đó làm ăn sướng quá, để nước tràn vô nhà tỉnh bơ.
Ba Thọt ló đầu ra cười hềnh hệch:
– Nước ở ngoài đường dâng lên cao qưá tràn vô nhà, si mà làm gì được.
– Đâu phải, em đi về, thấy khúc cây cản rác ở đầu hẻm, làm thành cái đê giữ nước nên nó mới nhiều dữ vậy có bao giờ nướe lên cỡ này đâu.
Bộ mày đẩy khúc cây đó đi rồi à?
– Chớ sao, nó còn ở đó dễ gì nước rút xuống được.
– Ừ hén, có vậy mà tao cũng không nghĩ ra. Thôi, để tụi tao xuống đó phụ mày tát nước ra vậy.
Người gác nghĩa địa
Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132