Từ ngày ba nó mất đi, một tay nó đi buôn bán ở bến bắc đem tiền về nuôi mẹ, nhưng khoảng thời gian sau này, má nó mới bắt đầu dở quẻ. Ngày nào cũng vác cái bản mặt xuống xóm dưới điều binh khiển tướng, bà mê tứ xắc đến mức độ không còn dòm ngó đến nó nữa. Thằng Út nghĩ mà tủi thân, hai người anh của nó đã vào lính và lần lượt chết cách đây mấy năm, nó là út, không hiểu sao nước da nó đen thui đen thủi nên hai anh nó gọi nó là Út mun, riết rồi quen, ai cũng kêu nó bằng cái tên đó, thằng Út cũng vui vẽ chấp nhận. Đối với nó, Út mun hay Út Trà Ôn, Út Bạch Lan cũng vậy thôi. Má nó cứ mỗi lần thua bài là về hạch sách, hoạnh hẹ nó, thằng Út còn nghe người ta xầm xì là hình như mẹ nó có bồ bịch lăng nhăng gì với thằng cha chủ chứa bài nữa, vì vậy mà nó bắt đầu dấu diếm từng đồng đề phòng khi cần đến. Thằng Út gói gọn lại gói tiền rồi đút trở vào chổ cũ, nó ngã người nằm miên man nghĩ ngợi đến con Chín. Trong số những đứa con gái buôn bán ở bến bắc, thằng Út thấy con Chín thật dễ thương, dù không đẹp lắm, nhưng con Chín có vẽ mũm mĩm, lúc nào cũng đưa cái miệng có chiếc răng khểnh cười với mọi người dù là thúng mía ghim vẫn còn đầy ắp. Con Chín không tranh dành, không chửi bới khách khi người ta lựa mía rồi mà không mua, lúc nào nó cũng đầm thấm với cái vẽ chịu đựng, hiền hòa. Thằng Út nhớ tới cái nước da bánh mật của con Chín, không biết có phải vì giang nắng ngày này qua ngày khác hay không mà nước da con Chín có cái vẽ ram rám, nâu nâu khoẻ mạnh, nhất là cặp chân dài thon thả của con Chín trong lớp vải quần mỏng mảnh. Gặp ngày mưa, con Chín cuốn hai mép lưng quần lên hai bên để ống quần khỏi dính bùn sình làm nổi bật cái “mu cao gợi cảm”. Thằng Út cảm thấy hai bên thái dương giật giật, người nó lâng lâng như say rượu, bất chợt nó lòn tay vô quần đùi rờ thằng nhỏ đang cục cựa trở mình. Con Chín nhìn số tiền trên tay, rồi nhìn thằng Út nó ngạc nhiên hỏi: – Tiền gì vậy? Thằng Út mĩm cười trả lời: – Chín không cần biết, Út cho thì Chín cứ cất đi, tiền của Út để dành đó, hõng phải tiền ăn cắp ăn trộm gì đâu mà Chín sợ. Con nhỏ ngại ngùng trả lại nhưng thằng Út dứt khoát bỏ đi, không cho con Chín có cơ hội trả lại tiền cho nó. Con Chín nhìn theo cái tướng chắc nịch của thằng Út mà lòng dâng lên một cái cảm giác khó tả, nó muốn chạy theo đưa lại, nhưng không hiểu sao nó vẫn đứng yên một chổ nói với theo. – Tối nay Út ghé nhà chơi, Chín sẽ làm cơm đãi Út. Thằng Út quay lại nhìn nó gật đầu một cái rồi đi thẳng vô quán trà đá bên đường. Con Sống vừa đi khỏi chừng nửa tiếng thì thằng Út tới. Con Chín đã bày sẵn nồi canh chua với hai con cá trê chiên vàng bên cạnh tô nước mắm gừng để đãi nó. Hai đứa nó biết nhau cả chục năm nay rồi, từ cái hồi sáu bảy tuổi cho đến cách đây mấy năm, hai đứa nó cùng buôn bán trái cây theo mùa ở bến bắc, tụi nó vẫn kêu nhau bằng mày tao, nhưng khoảng chừng vài tháng nay, con Chín tự nhiên nhổ giò, cao lớn, nở nang và đẹp thấy rỏ. Đám thằng Sậu, thằng Ba gà bạn nó vẫn thường nhìn con Chín một cách thèm thuồng. Thằng Út cũng thấy điều đó, nó thường tìm mọi cách để được gần gủi con Chín và bắt đầu xưng Út chứ không còn mầy tao nữa, con Chín cũng vậy, nó đã nghĩ tới đàn ông từ cái hôm tình cờ về nhà bắt gặp con Sống chị nó đang trần truồng nằm banh càng cho thằng con trai nắc. Cái hình ảnh đó đã ám ảnh làm nó mất ngủ nhiều đêm. Chờ cho con Chín dọn dẹp xong xuôi, thằng Út rủ nó ra sau vườn ngồi dọc bờ sông chơi cho mát, con Chín ngoan ngoản nghe theo lời, hai đứa đi xuyên qua mấy cây mận xum xuê phía sau nhà. Thằng Út nắm tay con Chín kéo ngồi xuống bên cạnh nó, con Chín mắc cở nhưng không muốn rút tay về, nó moi đầu suy nghĩ rồi hỏi thằng Út một câu cho đở ngượn. – Chín hỏi thật chứ … tiền ở đâu mà Út cho Chín cả trăm đồng vậy. Thằng Út trả lời giọng hãnh diện: – Tiền Út để dành mà sao Chín cứ hỏi hoài. Con Chín vẫn không chịu thôi, hỏi tiếp: – Út đã để dành sao còn đưa cho Chín chi vậy? – Tại Út … thương