VN88 VN88

Nhớ mãi Hà Nội

Tối thứ Bảy tuần trước, tôi và Lan Hương – cô bạn gái học cùng lớp, mà đôi khi nó có cảm giác vượt lên trên tình bạn – cũng dạo chơi ở bờ hồ tây này. Sau một hồi dạo lòng vòng hóng mát, hai đứa cùng nghỉ ngơi trên chiếc ghế đá sát bờ hồ. Khung cảnh tình tứ xung quanh đã làm cho tôi có một cảm giác rất lạ. Ở cái tuổi 16, khi tuổi nam nhi đang tràn đầy nhựa sống, những sự phát triển và hoàn thiện dần của cơ thể đã làm cho tôi cảm thấy mình tự tin hơn, và có một cái gì đó đòi hỏi rất mơ hồ. Đúng lúc cái đòi hỏi mơ hồ đó đang trỗi dậy trong người tôi thì một ánh đèn pha ô tô quét nhanh về phía gốc cây gần chỗ chúng tôi ngồi. Một đôi trai gái đang quấn chặt lấy nhau, cả hai đều trễ quần xuống dưới gối. Thằng con trai hì hục nấc mạnh dí sát đứa con gái vào gốc cây. Chắc do ánh đèn pha ô tô chiếu vào nên làm nó giật mình và quay mặt lại, và tôi chợt nhận ra đó là thằng Hùng, học lớp kế bên cùng trường của. Một phản xạ rất tự nhiện, tôi vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ của Lan Hương. Tôi nghiêng mặt nhìn người bạn gái, và Hương cũng ngước lên nhìn tôi. Và cũng rất tự nhiên, một đứa cúi xuống, một đứa rướn lên, hai cặp môi tìm nhau trong bóng tối. Không kìm nổi lòng mình, tôi ghì chặt người bạn gái, đôi môi rà khắp mặt của Hương, và lại trở về nơi nó từng xuất phát, đó là cặp môi đỏ mọng của người kia.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.