VN88 VN88

Nhớ mãi Hà Nội

– Sơn, thôi, thôi… đừng…

Đừng làm sao được bây giờ? tôi nghĩ. Tôi nằm đè lên bạn gái, nói trong hơi thở gấp gáp:

– Hương… Sơn yêu Hương… Cho Sơn đi mà…

– Đừng – Đứa con gái vẫn ôm chặt cái của nó – Mình còn nhỏ mà Sơn… Hương cũng yêu Sơn lắm, nhưng…

– Hương, chúng mình cùng yêu nhau phải không? Rồi chúng mình sẽ là của nhau…

– Không, Hương xin Sơn đấy, chúng mình còn học nữa…

Đọc truyện nhớ mãi Hà Nội

nho mai ha noi hinh 2
Không đút được buồi vào chỗ cần thiết, nhưng tôi cũng không làm chủ được cơn hững tình. Tôi đè chặt lên người Hương, và bỗng người tôi giật giật. Tôi cảm thấy có cái gì đó rút ra từ cơ thể, từng đợt, từng đợt… và người tôi đổ sụp xuống thân thể của Hương.

Hương vùng dậy khỏi ghế, kéo vội quần lên, rồi vụt bỏ chạy, vừa chạy vừa cài cúc áo mà không kịp lau đi cái chất nhờn nhờn bắn ra từ cơ thể của tôi.

Cả tuần vừa qua, cả hai đứa vẫn đi học bình thường, nhưng tránh không nhìn nhau. Đến hôm thứ Sáu thì không thấy Hương đến lớp nữa, và cô giáo chủ nhiệm thông báo là Huơng đã chuyển trường.

Sự việc mới một tuần, giờ nghĩ lại, tôi chỉ thấy buồn. Phải chăng hôm đó, mình tự chủ được nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi không còn hứng thú hóng mát nơi bờ hồ nữa. Tôi đứng dậy và rảo bước về nhà.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.