-Ủa chú bảy đó hả?
Tư đẹp vừa nói vừa lóp ngóp chui khỏi nóp. Bảy Hợi nhìn lướt qua, thấy áo sống cô bạn ở nút áo hở phơi ngực trắng nỏn, mắc cỡ hỏng dám ngó, vội vàng tháo lui ra trước cửa chòi nói vô:
-Ông Cai Tổng biểu tui xuống kiếm cô lên nhà chạy việc. Cô lên lẹ đi kẻo ổng quở, kẹt tui lắm nghen
-Ủa bây giờ canh mấy mà ông Cai Tổng còn kêu cháu lên chi vậy chú Bảy ?
-Ối giờ giấc gì cô Tư. Chủ nhân người ta kêu mình lúc nào hỏng được. ờ mà sao cô cứ kêu tui chú này chú nọ hoài vậy. Bộ muốn quở tui chết yểu sao chớ?
-Thì chú cũng trọng đại rồi…Kêu bằng chú đâu có xê xích gì.
-Thôi, thôi. Lên gặp ông Cai Tổng lẹ lên đi cô ơi. Lỡ có gì tui dí cô mất việc mà có khi còn lôi thôi rắc rối nữa à.
Tư đẹp men theo bờ đê, bương bã từ chòi lên nhà trên. Trong nhà đèn măng sông tắt tự bao giờ, chỉ còn ngọn đèn mù u cháy loe loét. Tự nhiên, Tư Đẹp rùng mình, ớn nổi da gà. Cô tằng hắng lên giọng:
-Thưa thầy cai kêu con phải không ?
Ông Cai Tổng đang nằm đưa võng kẻo ket, nghe tiếng Tư Đẹp nhưng chưa vội trả lời, làm bộ ngáy ngủ, hỏi trỏng:
-Ai, ai đêm hôm khuya khoắc vô đây làm gì. Bộ muốn ám sát quan hả? Bảy đâu…thằng bảy đâu ?
Tư Đẹp hết hồn la toáng lên cải chính:
-Ý, hỏng phải ám sát. Con đây, Tư Đẹp nghe ông kêu lên trình diện mà….
-Ủa,con Tư đó hả. Vậy mà ta tưởng…Vô đây biểu coi
Tư Đẹp cúm rúm đi vào nhưng vẫn còn khép nép chưa dám tiến lại chỗ ông Cai Tổng nằm. Chợt tiếng quát gay gắt nổi lên.
-Tao biểu vô đây sao còn chàng ràng ngoài đó hả.
-Dạ, con vô liền. Tại con sợ…
-Ai ăn thịt ăn cá gì mà bây sợ….
-Dạ, con sợ bà
-Hứ, bà bây đi chợ mai mới vìa. Sợ gì, với lại có tao đây chi.
Tư Đẹp nghe ông Cai Tổng nói mạnh như vậy mà sao vẫn ớn ớn, nên cứ thấp thỏm, chần chừ chưa dám bước mạnh lên. ông Cai Tổng chạm tự ái, nạt lớn:
-Tao biểu vô đây là vô. Làm gì như ăn trộm rình nhà vậy hả, Tư Đẹp ?
-Dạ, con vô đây.
-Vô biểu, nghe tao không ?
-Dạ, nghe.
Tư Đẹp tiến lần vào nhà trong. Cô vừa nhẹ bước vừa phập phồng vì hỏng biết ông Cai Tổng muốn gì, đêm hôm khuya khoắc, đã vậy đèn đóm lu căm, cô sợ lỡ có chạm món gì quý giá rớt bể thì khổ thân, nên cứ lần mò từng bước.
Bất ngờ chạm phải vòng tay ông Cai Tổng ôm xiết cứng ngắt, đồng thời hơi thở dồn dập, hổn hển:
-Tư đây hả….em đẹp phải không ? Dữ hôn. Làm gì mà rụt rè, khép nép như con gái về nhà chồng vậy. Qua đây chớ có phải cọp beo gì đâu mà sợ dữ vậy hỏng biết nữa.
Tư Đẹp suýt la toáng lên nhưng bị ông Cai Tổng bịt kín miệng. Cô ú ớ vùng vẫy. Sợ quýnh quáng:
-Ông..ông…cai tổng….đừng…đừng ……bà giết con chết.
-Giết cái giống gì. Ai dám giết bây chớ..đừng sợ
-Không, ông cai tổng thương giùm con.
-Hứ, hỏng thương em, qua kêu em lên đây giờ này làm gì.
-Con sợ lắm, xin ông tha cho con…
-Coi kìa, qua có làm gì hại em mà sợ sệ, van xin đủ điều vậy. Qua thương em mà…Tư ơi, Đẹp ơi, qua thương em thật tình mà.
-Con sợ lắm ông ơi. Lỡ bà biết chắc con chết quá.
-Đừng sợ, có gì còn có qua đây. Qua mà muốn con mẻ đố dám hó hé lộn xộn, chết với qua liền hà…
Ông Cai Tổng vừa nói vừa ôm rút thân hình đầy đặn mát rượi của Tư Đẹp, một tay quờ quạng giật phăng nút áo. Tư Đẹp hết hồn rên rĩ, khóc lóc như bị tra tấn:
-Ông ơi, con lạy ông. Tội nghiệp con…Có gì bà giết con chết mất.. Con lạy ông buông tha cho con làm phước.
-Hứ, qua thương em, qua muốn cưú vớt đời em chứ có làm tình làm tội gì mà buông tha
-Nhưng ông đáng tuổi cha mẹ con mà…
-Bậy, bậy…chuyện đàn ông đàn bà, nam nữ thương nhau đừng nói ba cái vụ tuổi tác. Tư Đẹp, nghe lời qua, chìu qua vui lòng, rồi em muốn gì cũng được.
Qua hứa, em mà cho qua rồi nghen…một con mẻ chứ mười đứa qua cũng bắt mần đầy tớ bưng cơm hầu nước cho em hết á.
-Thôi, thôi. con hỏng ham vậy đâu
-Con kìa, Tư, Sao em khó vậy ?
-Dạ, hỏng phải con khó, mà con sợ.
-Đừng sợ….em có mất mát gì đâu. Mai mốt anh sẽ xây nhà to,mua ruộng, mướn người hầu hạ em. Miễn là… Đẹp, em nghe lời qua đi. Qua thương em mà.
-Ông ơi, con…khổ lằm. Con có xứng đáng gì với ông đâu.
-Nữa, cứ nói vậy hoài. Sao em hỏng xứng đáng với qua. Em đẹp, em trẻ, em khỏe mạnh…Trời ơi, Đẹp, em hiểu giùm lòng dạ qua mà…