VN88 VN88

Những cô cậu học trò mới lớn

Bà bật nhìn em trân trối. Không còn nghiêm như hung thần nữa. Đôi mắt bà pha tý tình tự, lãng mạn như một thiếu nữ đương thì….Rồi bà thều thào:
– Thật vậy hả anh Lâm?

Em đứng quay mặt đối diện với bà, cố tình trình của quý đang như khúc của trong quần….Bà cúi xuống nhìn nó. Im lặng một đỗi lâu. Học trò đã về hết. Ngoài kia, lặng như tờ. Em nghe từng hơi thở dồn dập của bà nữa, luôn cả mùi nước hoa pha với mồ hôi nách. Bà đeo kiếng cận, cặp lông mày rậm như hai con sâu róm nằm trên gương mặt bạnh, mập, tóc có tí hoa râm.
– Đời của tôi, năm nay đã bốn lăm, chưa nghe cậu bé nào tự thú là mình có một bửu bối như người lớn, đã từng ngú với nữ sinh, nhất là với cô giáo. Anh Lâm, trường đã tan gần nửa giờ rồi. Ở đây chẳng còn ai, ngoại trừ chúng ưùnh. Có thể nào…có thể nào, anh cho tôi, úa quên, cho em xin được một lần, một lần thôi được chính mắt nhìn cục vàng y của anh, dù chỉ trong một phút. Anh biết, cho tới bây giờ, em vẫn là gái độc thân ! Vì già kén chẹn hom, ỷ mình là nhà giàu, là cô giáo trí thức, ai cũng kính trọng, nể vì, em chê bai hết mọi đàn ông thật tình muốn thành hôn với em. Cho đến một ngày, tuổi 40, nhìn lại…Chẳng còn ma nào thèm nhìn, thèm ngó, chứ đừng nói là yêu với thương……

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.