VN88 VN88

Những cô cậu học trò mới lớn

Tới đó, Loan đê mê hết biết gì nữa. Vì thiên nhiên khiến các giác quan của em vùng trổi dậy, đồng loạt, chờ. Chờ cái phút thần tlên, độc đáo đang tới. Trường nhấn nhẹ vào một chút. Bàn tay Loan đã rời ra. Chút nữa, tý nữa. Loan nín thở. Một nửa, hai phần ba. Sau tiếng sực nhẹ nhàng và tiếng ứ “đau đớn” của Loan, chòm lông dái của Trường đã ập sát, nằm khít khao với mớ lông lồn dày rậm của Loan. Cờ chiến thấng cl.ỉa Trường đang phấp phới bay. Trống kèn khải hoàn vang lên. Quân lính Trường thẳng tắp, bồng súng cười chiến thấng. Trường nghe
vai mình đau buốt, bởi mười ngón tay sắc cạnh của cô bé bạn dì, tên Loan, đang bấu lún vào, ứa máu. Chàng nhìn gương mặt toàn trinh ctìa giai nhân. Ướt đẫm mồ hôi. Môi, mắt, mũi, tất cả nhăn cả lại. Một tý gân cổ hằn lên với tiếng la thơ ngây:
– Không được Trường ơi! Mặc đồ vào cho …em !

Mắt Loan ứa lệ, mà hai tay em không rời vai của Trường. Dưới kia nữa, cái mông đít Loan nắc, hẩy lên phầm phập Hai chân em quấn chặt mông đít Trường bạch tuột. Nhịp nhàng, ăn rập. Hai thân hình tré trung loạn cuồng, sướng ngất: .Không còn biết đường về, không còn biết bà con, dù là bạn dì, Trường trêu Loan:
– Anh mặc đồ vô cho em nhen?

Loan không trả lời, chỉ lắc đầư. Mũi em hôn không rời khuôn mặt đẹp trai của Trường, ngây ngất, miên man. Trường bất đầu nắc. Loan rên tha thiết. Chỉ có mười phút, Loan ôm cứng Trường, ra thêm lần nữa:
– Trường ơi ? Em ….ra nè, phải không? Anh ác quá Trường ơi. Em đã bảo không được mà …úi nó ra nữa đó, sướng dễ sợ quá Trường ơi. Em không muốn về nữa….

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.