VN88 VN88

Những cô cậu học trò mới lớn

Cậu bé sung sướng khi nhìn bàn tay nuột nà, noun dài, trắng mịn, sơn móng đỏ của Ngọc đang bóp, nâng níu cặc mình. Khải chẳng tin mình có được một hạnh phúc quá lớn với cô giáo đẹp nhất nhì của trường Trung Học Lê Quý Đôn, quận Phụng Hiệp. Vì ở lớp, Ngọc nghiêm túc như bà thần. Chẳng lúc nào cười. Chẳng lúc nào nói đùa một câu cho các trò được dịp vui thoải mái. Nàng nghiêm đến độ làm cho vài em ở lớp học đã nằm mơ và khóc ré. Vậy mà Khải đã liều mạng, xông trận, vào một chiều mưa. Nói liều mạng cũng không đúng. Bởi nhờ theo dõi, Khải biết cô giáo Ngọc có cái gì đặc biệt, dành riêng cho Khải.

Ví dụ, đi tới đi lui trong lớp giảng bài. Mỗi lần đứng lại, blà cô Ngọc đứng cạnh chỗ Khải ngồi. Khải liếc ngang, thấy làn da trắng phau của Ngọc đưa ra chổ xẻ của hai tà áo và cái quần xoa trắng. Liếc xuống tý nữa, Khải thấy miếng xì líp chỉ che có phầ nhỏ ở bên hông. Phần da thịt còn lại của Ngọc hiện lên màu hồng nhạt, kéo tuốt xuống bắp đùi. Không biết có phải mùi nước hoa, hay mùi da thịt thơm tho của Ngọc đã nhiều lần làm Khải ngất ngây, mê mẩn.

Có mấy lần Khải được cô Ngọc nhờ mua chim mía quay ở tiệm chú Phồi ngoài bean đò. Và nhất là hay nhờ Khải viết bài trên bảng cho học sinh chép lại, vì chữ của Khải rất đẹp … Thực ra, đó là những cái cớ để Ngọc tỏ cảm tình riêng, đặc biệt, với cậu học trò đẹp trai nhất của lớp đệ tứ. Cho đến chiều mưa mà Khải lấy can đảm, bỏ trái mít trong thúng, đội lên đầu, đến gõ cửa phòng Ngọc… giữa lúc Ngọc đang chấm bài.
– Thưa …thưa cô, em em mang trái mít đến biếu cô.
Không phải đây là lần đầu Khải đến phòng Ngọc, nên em có vẽ dạn dĩ. Vì đã nhiều lần Khải mang chim mía, mang chồng tập vở của lớp, mang cả bánh xèo Ngọc nhờ Khải mua ngoài chợ, vân vân ….
– Trời, tội nghiệp không? Mưa như trút, Khải không biết sao?
– Dạ biết. Nhưng đi trong mưa ít người để ý…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.