Chú bé lại khóc nấc lên rồi rút trong túi ra một tấm ảnh. Trên bức ảnh đó tôi nhìn thấy hai vợ chồng tôi – Quái gỡ thật! – Tôi lẩm bẩm, nhưng đúng lúc ấy vợ tôi ngắt lời tôi:
– Hượm đã, hượm đã … mà cũng có thể đó là thằng con của chúng ta đang sống ở nhà quê với bà nội.
– Chính con đây! – Chú bé thốt lên.
– Tư, con trai bé bỏng của mẹ – Vợ tôi thút thít khóc – Con hãy tha lỗi cho mẹ vì mẹ đã không nhận ra con.
– Con không phải là Tư, con là anh của nó.
– Hừ, thế mà cũng đòi làm mẹ – Tôi nói – Con đẻ mà cũng không nhận ra. Ba, con lại đây với bố nào.
Chú bé lại lắc đầu quầy quậy. Té ra đây là thằng con lớn nhất tên là Hai.
– Chà, các con chúng nó mới lớn nhanh làm sao – Vợ tôi nói và ôm lấy chú bé.
– Thế mà anh có cảm giác như mới hôm qua chúng ta vừa đưa chúng về nhà quê. Thế con đến đây làm gì?
– Bố mẹ biết không, con đi học bị muộn, sợ bà mắng nên trèo lên xe buýt đến đây!
– Mày giỏi thật! – Vợ tôi nói – Bỏ học đi chơi lêu lỏng. Đúng là lối giáo dục “nhà quê”!
Xem truyện hài phải bị lao
Hai người keo kiệt đang trò chuyện.
“Anh vẫn chưa tái hôn à? Vợ anh chết đã hai năm rồi cơ mà?”
“Vâng, đúng thế! Tôi đã quen biết nhiều phụ nữ. Họ cũng dễ coi lắm thế nhưng…”
“Anh có thích họ không?”
“Không phải tôi định nói thế. Tôi chỉ muốn bảo trong số họ chẳng ai bị lao cả”