Nghe Như Quỳnh kể mà tôi càng thương chị hơn. Chị có đầy tài hoa cũng như sắc đẹp để chinh phục bất cứ người đàn ông nào, nhưng chị lại bất và trao thân lầm cho một tên bỉ ổi.
– Vậy còn em, Bàng, hãy kể cho chị nghe về cuộc sống của em đi?
Tôi thở dài và bắt đầu kể:
– Cuộc đời của em sống nay đây mai đó chị ạ. Năm em lên 11 tuổi thì bố mẹ em ly dị. Em cùng mẹ bán hết tài sản, làm đủ hết mọi thủ tục và lo lót thiệt nhiều mới được di dân qua đây. Khi qua đến bên đây, vì không quen thời tiết cũng như là cuộc sống, mẹ con em rất chật vật vất vả. Rồi, mới đây 3 năm, mẹ em đã bị ung thư và qua đời. Bây giờ, em một mặt đi học hết hai năm cuối cùng của đại học, một mặt phải đi làm kiếm thêm tiền ăn xài.
Như Quỳnh ôm lấy tôi vào lòng, như một người chị thương em, Quỳnh nói với tôi:
– Tội nghiệp Bàng quá!!! Còn nhỏ vậy đã phải lăn lộn trong xã hội này. Hay là bây giờ em đến ở chung với chị nhé! Coi như đây là chị đền ơn em đã cứu chị được không???Hãy yên tâm Bàng, từ nay, chị sẽ chăm sóc cho em!!!
Tôi ôm chị mà lòng ngây ngất. Mùi hương trầm nhạn từ cơ thể chị cứ tỏa miên mang vào mũi tôi và hơi ấm trong người chị bao bọc lấy tôi. Mạch máu tôi căng lên và con cu đã hơi lố dậy. Khi Như Quỳnh buôn tôi ra, mặt mày tôi đỏ như xôi gấc. Không phải tôi cảm động vì những lời nói của Như Quỳnh mà vì chí khí nam nhi đang bừng sống lại. Một lúc sau Như Quỳnh ra về. Tôi ngó theo bóng chị khuất dần mà lòng luyến tiếc, thèm thuồng có lại cái ôm ấp vừa qua.
*
* *