Bà Cai Tổng cười tủm tỉm, vuốt ve bờ lưng Hai Tròn mơn trớn:
– Nè, Hai ơị Hai nói đị..em sao ? Hai có thấy em xứng đáng với Hai không ?
– Dạ, thưa bà…
Bà Cai Tổng đỏ ửng hai má, đấm thùm thụp lên lưng Hai Tròn, giọng nũng nịu:
– Coi kìạ Bộ Hai rủa em hả..Em vầy mà Hai thưa bà…Sao hỏng kêu người tạ..Má luôn đi cho trời phạt.
Hai Tròn cười khúc khích, sẽ lén nhìn người đàn bà đang ngồi dựa nguyên thân hình vào lưng mình ở sàn ghe trôi bập bềnh trên mé tắc vắng vẻ. Từ hôm, Bảy Hợi dàn cảnh chìm ghe, Hai Tròn với bà Cai Tổng đi lại lén lút với nhaụ Bà cảm thấy hồi xuân phơi phớị Nhất là sau cái vụ chồng tằng tịu với Tư Đẹp bà khám phá mà chẳng làm gì được. Đã vậy, ông còn hăm he chia của, cất nhà riêng cho Tư Đẹp, bà Cai Tổng tức ấm ách, máu hoạn thư dồn lên tận cổ. Lẽ ra bà xé xác tình địch mới hả giận, nhưng biết có làm cho đã nư thì cũng đã tan đàn rã bầy nên sẵn dịp được Hai Tròn cứ mạng, lại ở trong tình cảnh ông ăn chả, dại gì bà không ăn nem. Bà Cai Tổng nhớ hôm chìm ghe, nào bà có muốn trao thân cho chàng trai đáng tuổi em út. Ngặt nỗi, cảnh tình đưa đẩy, quần áo ướt loi ngoi lóp ngóp, lạnh run ngườị Được Hai Tròn ôm ấp trong vòng tay lội vào bờ, cơn khao khát tình dục dâng bốc, lửa tình âm ỉ lâu ngày bùng cháỵ Bà chủ động tấn công Hai Tròn, cuối cùng quật ngã chàng trai, sa vào cơn mê xác thịt, mà chính bà cũng không ngờ mình vẫn còn sung sức đến như thế. Từ hôm đó, ăn quen bén mùi, Bà thường lén lút hẹn hò Hai Tròn ngoài xẻo tắc. Bà cũng đâu ngờ Hai Tròn mê mình như điếu đổ. Đúng là trai tân gặp gái hồi xuân, khác nào mèo gặp mỡ. Nãy giờ Hai Tròn vẫn
nằm nín thing dường như đang nghĩ ngợi điều gì lắm. Bà thắc mắc dò xét:
Hai có buồn lo gì nói em nghe đị Hay là Hai hết còn thương em rồi phải không ?
Hai Tròn bất chợi buông tiếng thở dài thườn thượt, giọng buồn xo:
– Chắc chúng mình khó có thể gặp nhau như vầy hoài đâu Mận à.
Bà Cai Tổng hoảng hốt ngồi bật dậỵ Cặp vú mướp dài thòng nhùn nhẩy trong chiếc áo mỏng, khiến Hai Tròn muốn đưa hai tay tóm chặt nhưng cố khép mắt vờ như nghĩ ngợị Bà càng thêm xốn xang, áy náy:
– Nói cho em nghe đi Haị Tai sao Hai trối trăn buồn bã vậy ? Hai đừng dấu diếm, em buồn lắm nghen.
– Tui đâu có dấu diếm gì Mận. Có điều tui sợ lắm.
– Hai sợ gì ?
– Sợ chuyện đổ bể, Mận mặt mũi nào nhìn chòm xóm. còn tui nữa, chắc gì chồng Mận tha mạng cho tuị
– Ối, tưởng gì quan trọng, vậy mà Hai làm em hết hồn, Mà nè, em hỏi thật nghen, Hai thương em hôn. ?