Đang nhai ngồm ngoàm một cái bánh vì đói rã bụng, ông già Noël ho sặc sụa khi thấy công chúa tuyết bước ra. Nàng mặc một bộ áo ren và voan siêu mỏng, nhìn thấu suốt từ trong ra ngoài. Kia là hai bầu ngực vung cao và săn chắc, cái eo thon thả hết sức và cuối cùng là cái tam giác quỷ màu vàng óng ánh. Nàng công chúa khẽ mỉm cười với ông già Noël, nhưng khi thấy ông nhìn mình một cách khiếm nhã như vậy, nàng bèn xoã mái tóc vàng rực ra và, kéo hết về phía trước để che bớt một phần thân thể mình.
– Xin chào thánh Santa. Người có khoẻ không? Chúng ta chí ít cũng không gặp nhau cả thế kỉ nay rồi. Em rất buồn vì cô quạnh và rất nhớ thánh.
– Xin chào nàng công chúa kiều diễm và xinh đẹp, tôi cũng nhớ nàng vô hạn. Kể từ khi vợ con cháu chắc tôi lần lượt già và chết đi, tôi cũng sống trong đơn độc hằng thế kỉ nay và tôi cũng biết rõ mùi vị của sự cô đơn là thế nào.
– Thật mừng khi lại được thấy thánh. Thánh đó, sao kì vậy, em mắc lo làm cai quản các vùng băng tuyết vĩnh cửu nên bận tối mắt tối mũi thì thôi, còn thánh thì rảnh rỗi gần như suốt năm, sao lại không đến thăm em thường xuyên chứ?
– Xin lỗi nàng, tôi cũng định đến thường xuyên nhưng lại ngại ngùng… Tôi sợ…
– Thánh sợ gì chứ. Sợ em già như thánh à? Ôi! Chỉ có thánh là già đi trong tất cả các thần tiên thôi. Còn em thì vẫn thế! Thánh thấy em trông thế nào?