Tôi cố gắng tảng lờ như không hể để ý đến những yếu đểm của tôi, nhưng thật khó để làm ra vẻ như vậy. Tôi không được thông minh và sắc sảo như Hồng, tôi không khôn ngoan và tài giỏi như Lan. Tôi chỉ có một khả năng duy nhất là vẽ. Nhưng ba mẹ tôi lại thường cho rằng tôi vẽ để tránh làm công việc nhà. Và chẳng có ai để mắt đến những tác phẩm của tôi cả. Chỉ có một cô giáo khen rằng tôi có tài hội hoạ mà thôi, và đó là người duy nhất trên đời.
Tiếng xe hơi vọng qua cửa sổ, tôi vội chạy đến nhìn và trông thấy Hồng bước xuống xe.
Tôi nhận ra người đưa Hồng về là anh chàng đẹp trai và học giỏi trong trường.
Hồng chạy vào nhà bằng cửa sau khi hai người hôn nhau nồng nàn.
Hồng là một đứa con gái xinh đẹp và tự tin. Rất dễ dàng làm cho tôi buồn mỗi khi tôi so sánh mình với nó. Nhưng nó bao giờ cũng là một đứa em gái dễ thương và tôi không thể nào giận nó được. Nó chào tôi và chạy đến thẳng cái tủ lânh, và không quên hỏi tôi:
-Cái gì vậy chị Lan?
Chắc là trông thấy gương mặt ủ dột của tôi. Tôi nhún vai trả lời nó với một thái độ hững hờ:
-Cũng là những chuyện cũ rich! Mẹ mới vừa la tao một trận vì tao bị một con D và một con F rong hai môn.
Nó tỏ vẻ thông cảm với tơi và thở dài vì chán nản hay vì thương hại tôi, bởi vì tôi không muốn nghe một chút nào. Trước khi nó tiếp lời, tôi nói: