VN88 VN88

Phang hai chị em

– Thôi, giờ tao phải đi…

Khi đi ngang qua phòng khách, tơi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ và trông thấy cảnh chiều mùa thu thật đẹp. Những chiếc lá thu vàng úa rơi đầy và phủ kín mái nhà người hàng xóm. Xa xa những áng mây xám lũng lờ trôi, ngọn gió nhẹ lay động làm đong đưa cành hoa cạnh khung cửa. Tôi mơ nghĩ đến cảnh cổ được một người nào cuong chia xẻ với tôi cảnh đẹp như thế này, tôi hình dung ra một anh chàng đẹp trai cao lớn cầm tay tôi dìu đi trong công viên, chung quanh chúng tôi là những chiếc lá vàng rơi ruing. Dĩ nhiên lúc ấy tôi không còn là một Môtng Lan buồn bã, héo hon nữa, mà tôi là một người con gái yêu kiều. Tôi phân vân tự hỏi làm sao giấc mơ như vậy có thể trở thành sự thật được?

Tôi vơ vội vài cuốn sách nhét vào trong cặp. Tôi nói với mẹ tôi rằng tôi d8i ::145ô29::n thư viện. Tiếng mẹ tôi nhắc nhở:

-Trở về đúng giờ để a7n cơm tối đấy nhé….

Tôi mừng rơn và thấy lòng thư thả vì thoát ra được căn nhà. Từ nhà tôi đến thư viện chỉ cách nhau mấy dãy phố, tôi bước đi mà nghe lòng thư thái, lòng nhủ lòng gắng siêng năng học hành để cho mọi người biết rằng tôi có thể là một học sinh giỏi. Tôi đặt những cuốn sách lên bàn và đến cạnh kệ sách lục tìm cuốn sách về lịch sử.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, trước khi về nhà, tôi quyết định ghé ngang phòng tập thể dục để “work out” một lúc cho đỡ căng thẳng tâm hồn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.