Tôi mà không cản đến nơi đến chốn thì chị còn đòi nấu cơm đem đến tận nhà cho tôi nữa là khác. Tôi phát bực tột độ, căn đi dặn lại luôn mồm: hồi trước chị đâu có thế, giờ thân quen thì cũng một vừa hai phải thôi, băng băng phớt lờ thiên hạ, lâu ngày cái kim trong bọc cũng lòi ra. Chị cười hề hề, rung cả vú mà nhoen nhoẻn: tớ chả sợ mà cậu lại sợ à.
Tôi thấy chị đúng là điếc không sợ súng, liều lĩnh còn hơn kẻ cố đấm ăn xôi. Tôi bỗng sợ hãi, có phần nào hơi hối vì khi không ách giưa đàng quàng vào cổ. Còn chị thì cứ hề hề, hết im lại láu táu, xun xoe như con chuột bạch trong cũi.
Tôi nghĩ sớm muộn phải tìm cách giãn chị ra để bảo đảm hạnh phúc của chị không bị phá vỡ, nhưng sao thấy khó vô cùng. Chị vẫn nhẩn nha đến nhà, chăm chỉ thu vén cho tôi.
Và trăm lần như một tôi luôn là người thua cuộc trước lối dỗ dụ của chị. Thấy tôi lì lì thì chị pha trò, không làm tôi vui được thì chị lăn xả vào nằm ì trong lòng tôi. Tôi vẫn ngơ ngơ như tảng đá thì chị vẽ vời: cậu ôm chị đi, đừng nhăn nhó như thế, xem xấu xí lắm.
Tôi hỏi thử quí vị có người trai nào dám ngông nghênh ù lì trước một người đàn bà tự hạ mình xin một sự âu yếm, che chở. Phương chi, nào chị có phải chỉ quị lụy không thôi đâu, chị còn tự tay mở khuy, cởi áo và một hai cứ lôi bằng được bàn tay tôi bắt đặt lên đôi vú trần của chị.
Thịt da nào hững hờ được với sự mời mọc tận tình. Sự lơ là nào quên lãng nổi sự mềm mại của những vồng thịt lủng nhủng dưới gan tay. Cho nên không muốn rà cũng ngọ nguậy rà, không muốn măn cũng tí toáy măn.
Trước còn kiểu lơ thơ tơ liễu buông mành, sau bị ám ảnh với cái ấm, cái êm, cái mềm, cái dịu nó làm xao xuyến đến con người không cầm lòng được. Thế là cái lưỡi, cái miệng, cái mũi cũng can dự vào và những hơi thở rốc, những mắt biếc long lanh làm cho lòng người chao đảo.
Từ núi non, lữ khách băng dần vào miền trung nguyên bát ngát để cuối cùng sục vào rừng rậm để tắm mát nơi vũng suối thần tiên. Chỉ khi nghe tiếng rên của chị Phương mới thấy mình đã vào quá sâu chốn hang hùm muốn ra cũng không ra được. Thôi thì đành lại thêm một lần gục ngã, hẹn với lòng đây là lần cuối để rồi tính đốt ngón tay không biết là cái lần cuối thứ mấy mươi rồi nữa.
Có một bữa chị Phương đến cùng tôi như thường tình. Tôi mừng rỡ đón chị, hốp tốp sờ nắn chị như vắng mặt cả đời. Chị cũng ngoan ngoãn để mặc tôi nghịch ngợm như ý muốn. Tôi cởi áo ngoài, tháo luôn cái nịt và dùng tay khoắng tía lia lên hai cái vú thân thương.
Trăm lần, ngàn lần, đụng vào cái vú mà lần nào cũng không nhận ra hết vẻ tuyệt đỉnh của chúng. Tôi bóp ôm cái mềm mại, ấm êm như rờ trên nhung, trên lụa, trên len, trên dạ, cái ấm áp len sâu vào tận lục phủ ngũ tạng tôi.
Tôi nép vào người chị Phương mà hít sâu hơi hướm chị ***g lộng tỏa ra, ngào ngạt khắp nơi. Chị nhột nhạt ư ư trong miệng, nhưng lại xìa đẩy cái vú cho tôi mút liếm. Chị còn âu yếm đặt đầu tôi ngả vào lòng chị, xoa tròn tròn lên mái tóc và õng ẹo nói: cậu sờ chị đi, chị cũng muốn lắm.
Tôi tưng tưng cái vú này, lại nựng nựng cái vú kia, ọp ọp rà cái đầu, xòe xòe cái quầng đến nổi rộn các hạt gai thịt như rôm xảy. Bóp măn rồi thì thè lưỡi mà rà, mà quết, mà phết, mà sơn, trau tria như anh thợ gò đang tạo một công trình mỹ thuật đặc biệt.
Chị Phương lại nũng nịu: măn với mó mà chẳng chịu cởi toẹt cái áo nịt ra làm cọ quẹt chị nhột bằng chết. Rồi chị lôi đầu tôi lên cao dặn dò: cậu bú vú chị một lát, mấy hôm không được cậu bú, chị mong lắm.
Tôi há miệng ngốn gần trọn cái vú vào sâu trong họng, mút chụt chụt và nuốt chỗ sữa ứa ngộp ra. Bàn tay kia thì xoa xào
xào lên cái vú để trống. Chị Phương lim dim mắt, thỉnh thoảng lại kêu: ôi, ôi, sao hay ho thế chứ.
Tôi còn lãng đãng với nỗi vui rộn ràng nơi hai cái vú xập xình thì chị Phương lưu ý tôi: này cậu, chị có việc muốn nói với cậu. Tôi ngạc nhiên nên ngưng không mút vú tiếp, nhưng chưa nhả miệng ra. Chị Phương đợi cho tôi lắng xuống cơn bàng hoàng thì chị ôm chặt tôi vào lòng, nói loáng thoáng như đề cập đến chuyện đâu đâu:
– Anh à! Em đã trễ kinh hơn tháng rồi, chắc lại sắp có thêm sữa cho anh bú rồi đấy.
Hết
(Truyện sex hay tại Truyen18.vip)