* em ra mở cửa lại nhé, chị mặc đồ vào đi.
* Ok ( giọng hơi buồn ).
Tôi ra cố hết sức kéo, lấy cả cái khăn lau để cuốn vào kéo, mọi thứ bật tung, theo đà cả lưng đập vào tường đau điếng.
* Có sao không em ? chị vội chạy ra đỡ tôi
* AH, em không sao ( đau lòi cả mắt )
* Giờ thì làm sao chị, hay mai em qua sửa lại cho nhé, cái này đơn giản ấy mà,
* Ok, vậy thì tốt quá, vụ này giao em nhé, vì mẹ và em chị đi 10 ngày cơ.
* Yes, để đó.
Chị ngoài ra hôn má tôi một cái, hixx, thế gian ơi, tôi có tỏ ra cứng rắn & đứng dậy,
* Xuống nhà đi chị,
* Uh! Xuống thôi
Lúc này thấy chị khác lúc trước quá, vui vẻ hẳn lên, trông chị xinh, quyến rũ lắm, nụ cười của chị tươi tắn với chiếc răng khểnh thật duyên, vậy mà, mọi thứ đến với chị thật buồn.
Vậy mà cũng đã 21h rồi, mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, tôi vội vàng phi về nhà, với cảm giác như một thằng say phi trên đường, có lẽ gặp mấy chú giao thông thì có bị tóm cũng mất tiền nhỉ ? , men tình có bao giờ nhẹ hơn men rượu, nó say ngây ngất một giờ, một ngày và cả năm…..
Sau khi trả lời vợ ài lý do chuẩn chỉnh, tôi ăn vội vàng bát cơm rồi đi tắm, vì quá bữa cũng chả thích ăn lắm, 11h, tít, tít, tôi có tin nhắn
* Cảm ơn em nhiều nhé, chị thấy vui lắm, hy vọng mai gặp lại em, chú em ngủ ngon và mơ một chút về chị…
* Vâng, em sẽ mơ, mơ về chị nhưng ở nơi đó không có em đâu, em bị bắt cóc vì một anh chàng nào đó chót đem lòng yêu chị.
* Vạy có cân chị giải cứu không nhỉ ?
* Làm gì cớ chứ, chả làm gì.
* Uh, có lẽ cũng chả làm gì, zzzzzzzzz, thôi mơ thì cứ mơ, sau giấc mơ mọi lỗi làm sẽ được giải thoát…
Màn đêm trở lạnh, bên hàng xóm tiếng chó sủa thưa dần, mọi thứ trở lên thênh thang và yên ắng: