* Chị đang có tâm sự ?
* Chị thích nghe bài hát này đến thế, em biết không, ngày anh ấy đi, chị luôn mong và đợi anh ấy, sự chờ mong rồi một ngày cũng hóa đá, trong giấc mơ cũng hóa đá, Khi giấc mơ đã quay trở về
Em vẫn không tin rằng có ngày em
Sẽ đón anh nơi cuối đường…
* Tình yêu, ai đã đặt tên chị nhỉ ?
* Uh, tình yêu mà em.
* Em hiểu tâm trạng chị, mọi thứ đến rồi đi, yêu đến đầu bạc cũng đâu phải thủy chung, rồi cũng người đi người ở, với em, tình yêu là sống vì nhau, có lẽ em cũng như mọi người , khát khao được yêu, khát khao được nhớ, dù mỗi người đều có một thế giới riêng…..
* Thế giới riêng ?
* Vâng, ở cái thế giới riêng đó, người ta luôn sống hẹp hòi chị ah, luôn làm người mình yêu buồn nhất.
* Vậy em cho chị vào thế giới riêng của em nhé.
* Em vốn dĩ hẹp hòi, nên…..
* Nên em sẽ ưu tiên mình chị ( Chị ngắt lời tôi ).
*Ahhhh….
* Đồng ý rồi nhé…..
Chị cầm ly rượu rồi nháy mắt tôi, đã lâu lắm rồi tôi mới có cái cảm giác như vậy, nó miên man và sâu lắng……
* Về thôi chị, cũng khá muộn rồi, em phải bán hàng.
* Ok đợi chị chút,
Đườn Láng, mọi lần tôi ghét toàn tránh nó mỗi lần có việc lên Cầu Giấy. Sao hôm nay, nó lạ lẫm quá, con đường xa lạ từng cm, và tôi, xa lạ từng ý nghĩ…. tôi thầm cảm chị, cái cảm giác tội lỗi, nếu vợ tôi như vậy, chắc tôi buồn lắm nếu vị trí đổi ngược, nhưng tôi lại không muốn chị buồn, đời luôn bắt ta đứng giữa hai con đường, chọn và chọn, nhưng đã lỡ chọn một con đường, mà thi thoảng đi sang con đường kia lại là tội lỗi, tòa án lương tâm không cho phép, cái giao lý vốn dĩ đã quá quen thuộc với mỗi người, đòi hỏi bản lĩnh…