Vì chố chị làm đàu ngõ của tôi, nên tôi đưa chị đến đầu ngõ rồi tự đi bộ về.
* Cảm ơn em, chị thấy rất vui.
* Oh không, em cũng thấy vui mà.
* Mà em nhớ việc gì không ?
* ……..
* Nhớ sửa cửa cho chị nhé, …..
* Ah vâng, tôi miễn cưỡng.
Công việc trở lên bộn bề khi tôi nhận được mấy đơn hàng dưới Thái Bình, mấy anh em mải miết đi gom hàng lại, mệt mà vui,
* Anh ah, chiều nay bên bố mẹ đi đám cưới chị con bác, anh đi không ( vợ tôi call )
* Uh, anh bận mất rồi em, vì lại có đơn hàng,
* Vâng, anh chịu khó vậy, em về sớm nấu cơm anh nhé, hay sang nhà bố mẹ làm cái gì đó ăn tạm.
* Không sao, em đi thay anh chuyện này đi, vì hồi cưới bọn anh chị ấy cũng giúp nhiều.
* Ok, vậy em đi nhé, anh giữ gìn sức khỏe đó.
* Ok, yêu em.
Vợ tôi là người gốc Hà Nội, nên tính khá hiền và dễ chịu, tôi thì quê lên, làm việc rồi lấy vợ rồi mua nhà ở đây, hai vợ chồng sống gần nhà bố mẹ vợ, chuyện ăn uống chạy qua chạy lại cũng tiện, …..
19h
* Alo….
* Ôi, chị ah, em quên mất, công việc của em hôm nay lại bận quá, giờ chưa xong,
* Vậy ah, thế chị đợi nhé, em ăn gì không ?
* Có thể, chút gì đó thôi, em thích đơn giản.
* Ok.
Cuối cùng công việc cũng xong, tôi tranh thủ cốc trà đá với anh em thợ rồi đi luôn, cũng không quên ghé qua phố mua đồ….