Chuông cổng reo lên….
* Em đến rồi ah, chị mong quá.
* Em bận và cảm thấy hơi mệt..
* em lên trước đi, lau mặt cho đỡ mệt, rồi chị mang nước lên sau….
Mọi việc trở lên tự nhiên, tôi không xa lạ chị, chị gần gũi hơn, …
* Em thích chị mặc bộ váy tím này
* Chị thích màu tím mà, nhưng màu buồn.
* Có vậy chị lại càng đàm thắm hơn, yêu hơn .
* ……chị đỏ mặt.
Ngắm nghía cái chôt cửa một lúc, tôi cũng hiểu kêt câu nó ra sao, cũng đơn giản như mọi cái khác, hì hục tháo tháo lắp lắp, vì cửa mở nên cũng không bật điều hòa, nên nóng mồ hôi nhễ nhại, cái thói quen này làm tôi khổ sở vô cùng, nhớ hồi còn học cấp ba, mõi lần làm bài kiểm tra là mõi lần tờ giấy ướt hết cả, mực nhòe đi, thật nản.
* Đang hì hục xoáy cái ốc đã hỏng đầu, tôi cảm thấy sau lưng mình có một cái gì đó khác lạ, chị cầm chiếc khăn lau mồ hôi cho tôi,
* Ôi thơm quá, khăn của con gái có khác,
* Thật hả ?
* Chuẩn, .không như của em toàn dùng xì mũi, nên có màu khác khác và mùi khác khác…
* Là sao ?
* Là thế .
* Nói hay nhỉ, cứ như trả lời cho xong.
* Tôi cười…..
Phù, đã xong……
* Chị tránh ra nào để em đóng vào thử xem sao….
* Ok, xem cu nào làm giỏi không ?
* Cu làm chắc giỏi ( tôi tếu táo ) :beauty:
Chị đi vào trong phòng, theo phản xa, tôi cũng vào theo, và kéo thêm cái cửa…