Chiếc xe LX dừng trước cửa hàng, một giây bỡ ngỡ, tôi nhìn ra và chào chị:
* Tôi : Chào chị, em giúp gì được chị ạ.
* Chị : Ở đây có sửa máy tính không em Zai
* Tôi : ( hix , teen gớm, nhưng trông chị khá sang trọng, vận bộ đồ hình như làm cơ quan nhà nước. ). Em có chị ah.
Tôi nhanh chóng chạy ra bê case vào và không quên hỏi chị
* Case bị làm sao ạ ?
* Chị : ah, nó không lên em ah, chị nghĩ nó chết ram, anh làm cùng bảo vậy.
* Tôi : Vâng để em xem, chị ngồi đợi em một lát ạ.
Một hồi xem xét và test thử, hóa ra nó chết main, tôi ra trình bày với chị, và chị bảo là thôi, thay mới cho chị đi vì nó cũng cũ rồi, mà khổ lỗi cửa hàng chuyên làm đồ cũ, không sẵn hàng mới nên tôi đặt vấn đề gọi hàng trên hãng và mong chị đợi. Chị ok, mọi thứ suôn sẻ diễn ra.
* Chị làm gần đây ah, sao lại biết em làm ở chỗ này mà vào vậy,
* Chị : đúng rồi em, chị làm ngân hàng ngay đầu ngõ, mấy lần có đi qua đây nên chị biết, hình như lần nào gặp em cũng thấy ngồi cửa hút thuốc một mình.
* Vâng, đúng rồi chị. thói quen thôi, vì ngõ này vắng, đôi khi hơi buồn & chững quá.
* Uh, dạo này làm ăn bên chị cũng vậy, chán lắm.
* Mà case này của chị hay bên văn phòng đó ạ.
* Của chị đó em, sáng hì hục mang qua đây đó, đường lại tắc nữa, sợ quá.
* Ô, em thấy chị đeo nhẫn, chắc chị có chồng rồi, sao không nhờ anh ấy mang đi hộ ah, hay chỗ nào gần nhà chỗ đỡ vất ạ ?