Tôi khẽ nâng cằm Mai lên, nhìn khuôn mặt cao cả của nàng, tôi lau đi những giọt nước mắt đau khổ của Mai, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy, cơn dục vọng kéo đến, tôi đỡ em nằm trên bãi cỏ, bàn tay mân mê cặp nhũ hoa bên ngoài váy, Mai không chống cự, nàng vẫn hôn tôi một cách ngấu nghiến, tôi lòn tay vào phía dưới tháo chiếc váy ra, trước mắt tôi là một thân hình tuyệt mĩ mà tôi hằng mong ước, Mai như hiểu ý tôi, cô ấy lòn tay ra sau tháo móc áo.Tôi gục đầu xuống mà mân mê, hơi thở Mai ngày càng nặng nhọc, biết đã đển thời điểm, tôi tuột luôn chiếc quần lót mỏng manh của nàng và cả bộ đồ trên người tôi,….Ót….nước mắt nàng chảy xuống cằm, tôi bất động rồi từ từ dập nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc nàng gồng lấy tôi mà rên, cùng lúc đó tôi bắn xối xả vào Mai. Cả hai nằm trên bãi cỏ, kể cho nhau nge những câu cTiếnện của mình, không khó để cho cả hai đồng ý là tôi và Mai bắt đầu có tình cảm với nhau từ cái nhìn đầu tiên trong buổi khai giảng…….
Thời gian cứ trôi đi, tình cảm của tôi và Mai vẫn được giữ kín theo như lời cô ấy nói. Mỗi khi vào lớp ngồi gần nhau thì tôi và Mai luôn quấn quýt bên nhau, sờ soạng nhau nhưng không quên là phải để ý đến Thảo, Mai là một cô gái rất cao thượng, nàng ko hề ghen mỗi khi tôi và Thảo có những cử chỉ âu iếm nhau. Tôi một phần cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi áy náy với Mai, Mai đã cho tôi quá nhiều khi mà bản thân cô ấy chẳng nhận được bao nhiêu.
Không biết chúng tôi ăn ở có đức hay sao mà năm đó lớp đậu đến chín mươi mấy phần trăm tốt nghiệp, chỉ có dăm ba đứa rớt thôi. Vừa hết cái này lại đến cái khác, mới thi xong tốt nghiệp chúng tôi lại phải đối mặt với kì thi ĐH, CĐ đầy cam go hơn gấp bội. Tất nhiên Tp.HCM là sự lựa chọn của hầu hết chúng tôi. Thằng Phi thì chỉ thi thử sức thôi, vì nó đã biết số mệnh của mình là phải lấy vợ sớm rồi còn gì. Thằng Minh thì bị bố mẹ ép đi Úc du học, vì có người thân bên đó nên cũng tiện. Ngày chia tay thằng Minh lên HCM để bay sang Úc, bọn tôi rất buồn, hẹn ước đủ thứ, không đứa nào cầm được nước mắt nên ôm nhau mà khóc, khóc vì phải chia tay một thằng bạn thân, nhưng cũng khóc để mừng cho nó sẽ có được tương lai tốt hơn.
Ngày hôm sau thằng Minh bay qua Úc. Tưởng rằng sự mất mát đó là đã quá đủ đối với tôi, thì cuộc gọi của Thảo làm tôi phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, tim như bị dao cắt, tôi như ngất đi vì những sự mất mát đến với mình quá liên tục.
_Anh Tiến à.
_Anh đây, có gì không Thảo.
_Anh đến gặp em lần cuối được không.-Tiếng nàng khóc thúc thít trong đt.
_Em nói gì vậy, lần cuối là sao.-Tôi hét lớn.
_Đến ngay đi, Cây Bàng Tình Yêu nha.
…Tút….tút….tút…
Chưa kịp trả lời thì Thảo dập máy, tôi dắt xe ra khỏi nhà đạp như điên đến trường, vừa chạy vừa suy nghĩ về những câu nói của Thảo, quả thật là không bình thường, Thảo bị làm sao vậy trời…….
…Ét….ét….ét…
Dựng xe trước cổng trường tôi chạy như bay vào trường, mà chính xác hơn là bay vào cây bàng tình yêu mà tôi và Thảo đã đặt tên. Trường bây giờ đã nghỉ hè nên vắng hoe, những bông hoa phượng rơi đầy cả sân, làm cho ngôi trường xinh đẹp biết bao, những cánh hoa phượng năm nay rơi cỏ vẻ rơi nhiều hơn các năm trước, nhiều như những giọt nước mắt khi chia tay trường lớp của 41 con yêu quái lớp A1, chúng tôi rời xa nhau, mỗi đứa đều có một dự định cho tương lai, con đường đi của chúng tôi khác nhau, có đứa tiếp tục đeo đuổi theo những cổng trường cao hơn, đại học có, cao đẳng có, trung cấp có ; lại cũng có đứa lam lũ bước vào đời sớm hơn vì hoàn cảnh , nhưng chung quy lại tất cả con đường chúng tôi đã chọn đều mục đích đó là mưu sinh cho bản thân, mỗi đứa một nơi, tôi tự hỏi : liệu có bao giờ những con yêu quái chúng ta gặp lại nhau không ?
Chạy đến cây bàng thì đã thấy Thảo ngồi trên ghế đá ôm mặt mà khóc thút thít, không cần nghỉ ngơi để thở, tôi lên tiếng.
_Thảo.
_Anh à.-nàng ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ướt đẫm vì khóc.
_Em sao vậy Thảo, có cTiếnện gì, nói anh nghe coi ?-Tôi chạy đến ôm em vào lòng, hôn lên mái tóc óng ả của em rồi hỏi.
_Em sắp đi rồi anh à.-ngước lên nhìn tôi rồi nói
_Em đi đâu ?
_Em đi Hà Nội, gia đình em dọn ra nhà ngoại ở Hà Nội sống luôn.
Tôi im lặng, gần như muốn khóc, nhưng Thảo đã định thần rồi quay sang tôi mà lên tiếng.
_Anh, em yêu anh, nhưng….
_Anh, anh cũng yêu em, nhưng mà em…em sẽ không về đây nữa sao…em bỏ rơi anh sao
_Em…em không biết nữa anh à….em cảm thấy tim mình đau lắm…Sự xa cách anh chắc sẽ giết chết em mất.
_Em đừng buồn nữa, anh…anh hứa sẽ mãi yêu em, dù cho cuộc đời này có làm anh đau đớn thế nào, anh cũng sẽ không ngừng yêu em, anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng, anh sẽ…
Không để tôi nói hết, Thảo đặt lên môi tôi một nụ hôn, thật dài, thật đẹp…
_Anh, em cũng sẽ mãi yêu anh, em nhất định sẽ cố gắng để trở về đây, để được hôn ông xã em tại Cây Bàng Tình Yêu này.
_Bà xã của anh, Cây Bàng này sẽ là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta em nhé.
_Vâng, anh yêu. Nhưng anh cũng hãy hứa với em một cTiếnện nữa.
_Bất cứ điều gì em yêu.
_Hãy chăm sóc cho Mai nha, hãy bù đắp những tháng ngày đã qua của cô ấy.
_Thảo.
_Đừng ngạc nhiên như thế, em biết anh và Mai đã yêu đương lén lút, em không giận anh đâu.
_Thảo, sao em biết…
_Em cũng là con gái mà anh, Mai quá cao thượng, em nể cô ấy lắm đó, em không ích kỷ đâu à nha, nhưng mà, cTiếnện anh với Mai giấu em thì em phải phạt anh đó.
_Phạt gì hả bà xã của anh
_Anh hãy …hãy làm cho em được hạnh phúc như anh đã làm cho Công Chúa của anh ở ngoài bờ sông ấy, em muốn mình thuộc về anh.
_Em…em theo dõi anh hả.
_Phải vậy chứ, để ông xã ban đêm ban hôm đi với người khác ai mà không sợ.
_Nhưng….
_Không nhưng nhị gì hết, anh ích kỷ quá đó, anh đã làm cho Mai được hạnh phúc thế mà đối với em anh lại chỉ …chỉ gãi ngứa là sao.
_Anh…anh…anh sẽ làm cho bà xã anh được hạnh phúc.,,,nhưng mà ở đâu bây giờ….
_Bàn học của Thảo Radar này đi.
_Hả.- tôi há hốc mồm…
_Đứa nào đấy.-Tiếng nói quen quen từ đằng xa, thì ra là của bác bảo vệ.
_Tụi cháu chào bác.-Hai đứa đồng thanh chào.
_A, thì ra là mấy con yêu quái, mà nghĩ hè rồi tụi bây vào đây làm gì nữa.-Giọng bác khàn khàn, vì bác đã có tuổi.
_Tụi cháu vào thăm trường, thăm bác chứ gì.-Nàng nũng nịu trả lời.
_Tổ cha tụi bây.-bác chửi yêu rồi ngồi xuống ghế đá ở giữa chúng tôi.
_Mà nghĩ hè bác còn vào trường làm gì nữa.-tôi hỏi
_Già rồi con ơi, thấm thoát đã mấy chục năm bác ở trường này rồi, tụi yêu quái bây ra trường tao buồn quá cũng ra luôn.
Hai đứa im lặng, nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, hôm nào cũng chọc phá bác, hôm nào không thấy bác là như rằng ăn cơm không vô, chọc phá vậy chứ tụi A1 quý bác lắm, bác đã cao tuổi, con cái thì có gia đình đi tứ xứ cả rồi, chỉ còn một mình bác đeo theo cái trường này để phục vụ dù đồng lương cũng không là bao nhiêu, năm nào cũng vậy, đến ngày nhà giáo là lớp chúng tôi đều mua quà tặng bác, nào là chiếc áo, cái quần, dù là những món quà không có giá trị lắm, nhưng bác thì rất cảm động, giữ gìn những món quà chúng tôi rất cẩn thận, đến lễ tết thì lấy ra mà mặc, ngày thường thì mặc những bộ đồ cũ kĩ, rặng hỏi mãi bác mới nói là con cái bác chưa bao giờ tặng bác thứ gì, nên các món quà tụi tôi tặng bác thì bác quý lắm, bác xem chúng tôi như con trai con gái trong nhà vậy.
_Mà mấy đứa có định hướng gì chưa.
_Tất nhiên là có rồi bác.-tôi nhanh nhẹn trả lời.
_Vậy thì tốt, nhớ khi ra đời mấy đứa phải sống tốt đó nge chưa, lựa bạn mà chơi, đừng có đua đòi mà đánh mất tương lai. Ông bà ta nói: Uống nước thì nhớ nguồn. Mấy đứa đừng bao giờ để đánh mất bản chất tốt đẹp của mình, dù đi đâu cũng phải nhớ về quê hương của mình.
( Xem Phim 18+ không che tại Truyen18.vip )