Trong phòng khách Luân đang mơn chớn lên tóc Hiền, cả hai cùng thì thầm trông thật tình tứ :
– Em đẹp tuyệt vời Hiền ạ. Tại sao anh không được gặp em sớm hơn thằng Tú nhỉ ? Tại sao ? tại sao lại thế hả người đẹp của lòng tôi – Thằng Luân đưa giọng lả lơi.
Hiền cười khanh khách, rồi nghiêm mặt :
– Hỗn nào từ sau chở đi phải gọi là chị Hiền nghe chưa, sắp làm em người ta rồi đấy ông tướng ạ.
– Chị thì chị, người đẹp nhiêu khê quá. Lúc sướng lên chín tầng mây cứ kêu anh Luân mãi còn gì.
Cả hai cười rúc rích. Hiền tát yêu cho Luân một cái rồi nói tiếp :
– Ngày mai Luân cùng tôi và bố mẹ về quê để ra mắt mọi người bên nhà tôi. Cái Vi bận việc cơ quan không đi cùng được đâu.
– Chả sao không có Vi thì có Hiền lo gì – Thằng Luân cấu nhẹ vào vú vợ tôi – thế bao giờ thằng Tú về ?
– Anh ta gọi điện bảo là ngày kia mới về – mặt Hiền lạnh băng khi nói đến tên tôi.
– Ông anh này đi kĩ thế thảo nào vợ ở nhà buồn đến nóng cả người, hé hé hé hé!
– Thôi đi Luân quá đà rồi đấy tôi không thích Luân nói thế đâu.
– Ôi bà chị cáu rồi. Em xin lỗi chị, em xin đền cho chị cái này.
Dứt lời thằng Luân đè nghiến vợ tôi xuống và bắt đầu hồi hai màn khoái lạc. Tôi không còn muốn nhìn người vợ phản bội của mình thêm một phút nào nữa liền để cái xiẻng lại chỗ cũ và trèo tường ra ngoài. Bọn chúng không đáng để tôi xuống tay.
Tôi bước đi như một kẻ bại trận từ chiến trường chở về. Hai túi du lịch đầy ắp quà cho vợ giờ đây nặng như hai quả tạ. Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ lại cảnh vợ mình nằm dưới một thằng đàn ông khác. Quá khứ lãng mãn của tình yêu giữa tôi và Hiền rội về như những cơn bão trong lòng . Tình yêu, nỗi nhớ mà tôi dành cho Hiền giờ đây là một cơn ác mộng. Tôi nhắm mắt bước đi thất thểu như một kẻ lang thang trên hè phố khi bóng tối đang dần buông xuống. Chợt có tiếng gọi tôi từ phía sau. Sực tỉnh cơn mê, tôi quay lại thì nhận ra đó là Quốc bạn thân của tôi. Quốc học cùng tôi hồi cấp 3 nhưng tới giờ vẫn chưa lấy vợ. Nhìn bộ dạng thất thểu của tôi, Quốc liền kéo tôi về nhà nó.
Nhà Quốc ở khu tập thể Trung Hoà – Nhân Chính nên rất tiện nghi. Sau ba tuần rượu tôi kể cho nó nghe toàn bộ sự thật đau lòng về Hiền. Nó chỉ cười nhạt và nói :
– Trong lễ cưới, tao thấy mày như người nhặt được kho báu còn hôm nay nhìn mày như một lão nhà giầu bị phá sản. Thôi đừng buồn, đàn bà nhiều lúc mang lại cho ta hạnh phúc vô bờ nhưng đôi khi cứa cho ta những nhát dao chí mạng. Mày ở lại đây ngủ cho khoẻ.
– Làm sao mà ngủ được bây giờ – tôi đau khổ mở mồm.
– Mày yếu đuối quá Tú ạ. Theo tao mày phải trả thù thằng khốn kiếp ấy. Có thù không trả không phải là đàn ông.
Rứt lời nó gợi ý ngay cho tôi một kế hoạch trả thù. Tôi nghe xong đờ đẫn cả người.
– Nhưng liệu làm thế có quá đáng lắm không?
– Không độc không phải là trượng phu. Mày hãy nghĩ đến cái lúc nó cưỡi lên người vợ mày thì sẽ không còn lăn tăn gì nữa.
Tôi lại sôi máu lên khi nghĩ lại trò chơi ghép tượng hai lưng của vợ mình và thằng Luân. Tôi ực cạn ly rượu và thề quyết tâm trả thù cho bằng được.
Mười giờ sáng ngày hôm sau tôi tạm biệt Quốc mang theo bảo bối mà nó cho lên đường đến thẳng nhà bố mẹ vợ tôi. Nhà bố mẹ vợ tôi ở trong khu dành riêng cho những gia đình công chức nên rất yên tĩnh. Tôi bấm chuông và một cô gái mở cửa cho tôi vào. Cô gái có gương mặt kiều diễm rất giống Hiền không phải ai khác chính là Vi em gái vợ tôi và cũng là vợ sắp cưới của tình nhân vợ tôi. Vi nhìn tôi ngạc nhiên hỏi :
– Anh Tú đấy ư, bất ngờ quá. Chị Hiền nói ngày mai anh mới về cơ mà.
– Anh được về sớm một ngày. Về đến nhà không có ai cả nên đành đến đây xin em bữa cơm trưa, có được không Vi ?
– Anh Tú khách khí quá, mời anh vào nhà. Anh ngồi nghỉ một lát em sẽ đãi anh một bữa ra trò.
Vi là em gái Hiền nên rất xinh đẹp. Hai chị em có những nét đẹp rất riêng. Mắt Hiền mầu nâu còn mắt Vi lại mầu đen. Cả hai chị em dều có ánh mắt hút hồn nhưng nếu nhìn kỹ thì Vi không hay đưa mắt như Hiền. Vi thấp hơn Hiền một chút nhưng vóc dáng có phần đẹp hơn vì Vi đã từng đi tập thể dục nhịp điệu khi còn học phổ thông. Tôi vào ngồi trong phòng khách nhà bố mẹ vợ mà lòng ngổn ngang cảm xúc. Những kỷ niệm lần đầu đến nhà bạn gái mới ấn tượng làm sao. Giờ đây tôi đã là con rể, mọi chuyện đã trôi đi nhanh thật và cũng phũ phàng thật. Tôi đang miên man suy nghĩ thì giọng nói ngọt ngào của Liều ngân lên như một bản nhac êm đềm:
– Anh Tú nhớ chị Hiền hay sao mà ngồi thẫn thờ thế.
Lòng tôi nhói đau khi nghe thấy tên vợ mình. Tôi cố làm vẻ vui mừng trả lời:
– À thì vợ chồng mới cưới bao giờ cũng thế, cũng không lâu nữa em sẽ giống anh thôi khi xa cậu Luân.
Vi cười duyên. Nàng đưa cho tôi ly nước:
– Anh uống nước đi rồi vào rửa mặt. Em dọn cơm mời anh ngay. Anh ăn cơm em nấu xem có ngon như cơm chị Hiền nấu không nhé.
Bữa cơm thật ngon, Vi nấu ăn không thua kém gì Hiền. Trong khung cảnh này tôi lại nhớ đến ngày đầu tiên khi mình kết hôn ngồi ăn cơm cùng vợ mà lòng tràn đầy hạnh phúc. Nhìn Vi tự dưng tôi thấy sống mũi mình cay cay. Nhưng trong thâm tâm tôi có một cái gì đó rất tàn nhẫn đang thôi thúc. Tôi đang đấu tranh tư tưởng liệu có nên trả thù không đây. Vi nhìn tôi ăn mà cứ tủm tỉm cười, tôi hỏi tại sao thì Vi không nói.
Vi đang rửa bát dưới bếp còn tôi loay hoay pha hai cốc nước cam. Tay tôi run run khi pha thuốc ngủ vào cốc của Vi. Theo lời thằng Quốc nói thì đây là thuốc ngủ cực mạnh. Ai uống vào thì mê tơi không biết trời chăng gì nữa. Nhìn cốc nước cam tôi thấy lương tâm cắn rứt vô cùng. Nhưng khi nhớ lại những điều thằng Quốc nói thì lòng tôi lại nghĩ khác đi.
Thấy tôi cầm hai cốc nước cam đi vào bếp Vi cười tươi nói:
– Anh Tú tình cảm quá thảo nào chị em ca ngợi anh hết lời.
– Em uống thử xem tay nghề của anh thế nào.
Lúc Vi đưa cốc lên môi uống tôi định ngăn lại nhưng lại thôi. Vi uống một ngụm khá to rồi khen tôi không ngớt. Tôi cố nặn một nụ cười rồi trở ra phòng khách. Vi uống hết cốc nước rồi tiếp tục rửa bát. Tôi không dám đứng trong phòng bếp nữa vì lo sợ vẻ mặt mình sẽ tố cáo ý đồ đen tối đang diễn ra. Ngồi trong trong phòng khách xem phim trên HBO mà lòng tôi nóng như lửa đốt. Thấy Vi đi lên tầng hai, tôi hồi hộp nhìn theo cô em vợ. Kim đồng hồ nhích từng phút chậm chạp. 15 phút trôi qua dài như thế kỷ, tôi nhón chân đi thật khẽ lên tầng hai, nơi có phòng ngủ của Vi.
Tôi ghé mắt nhìn qua khe cửa phòng Vi xem nàng đã ngủ chưa. Trong phòng yên ắng. Tiếng máy điều hàa chạy êm ru. Vi nằm ngủ trên giường như một nàng công chúa đang say giấc. Trong bộ quần áo lụa mềm mại mầu mỡ gà những đường cong quyến rũ của cô gái tuổi đôi mươi ẩn hiện đẹp như một kỳ quan thiên nhiên. Tôi bước vào phòng thận trọng theo từng nhịp thở của nàng. Bộ ngực xuân thì phập phồng sau làn áo ngủ. Tôi đến bên giường Vi và cảm nhận múi hương thơm quyến rũ tỏa ra từ người nàng, mùi hương thơm chỉ có trong phòng riêng của một cô gái.