Hai bàn tay của Anh Nam quả đúng là hai dụng cụ thần thoại, chúng dư thừa khả năng khiến cho thân thể của chị Minh Linh phải nẩy lên bật xuống với những ngón tay nhám nhúa thần kỳ, Anh Nam tham lam ngoạm lấy bờ nhũ hoa bên phải ngực của Minh Linh, trong khi bàn tay trái xoa nắn, mơn trớn đều đặn bờ vú bên kia. Bàn tay phải còn lại của Anh luồn xuống phần bụng dưới của Minh Linh, Anh luồn hai ngón tay trỏ và ngón tay giữa đầy điệu nghệ của Anh thọc sâu trong đáy âm hộ ướt đẫm để vuốt tới vuốt lui, vuốt ra vuốt vào cùng một lúc với ngón tay cái của Anh cào nhẹ trên bề mặt của hột âm hạch nở nang đúng độ của chị Minh Linh vì bị kích thích cùng độ khiến chị chịu không thấu, bật nẩy cặp mông lên, tay “kiệt tướng” của Anh nam trong miệng chị bỗng nhiên cũng bị trơn bật khỏi miệng chị khiến cho chị Minh Linh phá ra cười nghe thật là lẳng lơ đĩ thõa cho sự “non nớt chịu đựng” của mình. Anh Nam không hề vì vậy mà phiền trách chị, trái lại, Anh dùng cả hai bàn tay xoa nắm, rờ bóp hai trái mông và tiếp tục dùng ngón tay trơn láng vì nước khí để chà sát kỹ lưỡng trong lòng âm hộ chan chứa nước nhờn của chị Minh Linh. Anh thì thầm bên tai của chị:
– Khi nào em hết chịu thấu thì bảo, để Anh cho “nó” vào…
Minh Linh ngước lên nhìn chồng âu yếm:
– Chưa đến lúc đâu Anh. Anh biết rõ vợ Anh mà! Anh phải dùng miệng thật lâu để liếm hoặc mút ở phía dưới âm hộ của em, mà Anh phải nhớ lấy đầu lưỡi nhọn của Anh rà sâu ở bên trong mới làm cho em thực sự tê dại cùng mình. Em thích nhất lúc Anh cầm cái đầu trớn láng của “thằng em” để rà xiết dọc theo bên trong hai bên khe mép hoặc day day trên đỉnh cái hột, rồi đút nó vào, nhấp nhè nhẹ vô ở bên ngoài cửa mình của em một lúc rồi bất thình lình, Anh thọc cho thật mạnh và sâu vào đến tận bên trong. Cái đầu “thằng em” sẽ phóng thẳng vào cửa tử cung của em sẽ tạo ra một va chạm có sức chấn động mạnh, thì chừng đó em sẽ nói cho Anh biết để chúng ta hoặc tiếp tục làm như vậy nếu còn sức hoặc sẽ cho “nước pháo thắng nổ đùng ra Anhếu”. Hôm qua nhờ em ngủ khoẻ cho nên đêm nay em sung sức lắm. Em chỉ sợ Anh không đủ kiên nhẫn kéo dài.
Anh Nam trả lời vợ:
– Em nói đúng! Thỉnh Thoảng thì có như vậy thật. Chẳng hạn vào những ngày Anh phải chờ đợi dài ngày cho đến khi em tắt kinh nguyệt hoặc là em hay Anh bị mệt thì tụi mình không hứng thú làm lâu, chứ còn những lúc sảng khoái như thế này thì em muốn bao lâu Anh cũng có thể ráng được. Chủ yếu là em phải tinh ý mỗi khi nhận thấy sự kích động tột đỉnh của Anh, phải tạm ngưng miệng ngưng tay hay thay đổi động tác, đừng cố gắng tiếp tục hoặc làm cho Anh không chịu được đến nỗi bị xuất tinh thì em lại mất công phải chờ thêm cả tiếng để cho Anh hồi phục cứng lại, mất cả hứng thú. Đàn ông chúng Anh có cái khuyết điểm rất đáng tiếc không thể sửa chữa được là như vậy, khiến nhiều khi vô ý, Anh để cho em phải chịu cảnh lửng lơ, đi không đến nơi về không đến chốn…
Minh Linh đỡ lời chồng trong khi hai lòng bàn tay của chị vẫn không quên khép lại vừa khít chung quAnh “thằng nhỏ” vuốt lên vuốt xuống đều đặn liên hồi khiến đôi lúc Anh Nam phải thở dài để trấn áp cơn kích dục:
– Em biết như vậy mà! Nhưng cũng đâu có lần nào em bị thiếu hay bị hụt hang gì đâu, vì Anh đã nắm rõ được cường độ ham muốn của em nên nếu lỡ có xảy ra sự kiện như vậy như đã từng vấp phải trong vài ba lần trước, Anh đều đã dùng thủ thuật bằng miệng hoặc bằng những ngón tay là những dụng cụ làm giả mình đã có sẵn để Anh tiếp tục cho đến khi em hoàn toàn thoả mãn mới thôi kia mà…
Nói xong chị ngoạm lấy đầu “thằng nhỏ” của Anh Nam, dùng hai hàm răng nghiến qua nghiến lại khiến Anh Nam phải ưỡn bụng lên vì rùng mình.
Nghe vợ nhắc đến những dụng cụ đàn ông được làm giả, Nam nghĩ đến việc “tưởng thưởng” cảm giác cho người vợ đáng yêu, Anh với tay lên cái hộp gỗ để sẵn trên đầu giường lấy ra một cái dương vật nhân tạo có cùng một kích thước như cái dương vật của Nam được chạy bằng pin để tạo ra độ rung với những chấn động nhè nhẹ nó có hình thù hơi khác lạ, giống một chữ V, được chế tạo bằng một hợp chất mềm vừa đúng như độ mềm của dương vật bằng xương bằng thịt mỗi khi cương cứng, dành riêng cho giới phụ nữ độc thân sống ở bên đất Mỹ này xử dụng một mình trong những cơn ham muốn cao độ mà thiếu bóng dáng đàn ông. Nam hay la cà ở những tiệm sách giải trí người lớn để nghiên cứu thêm về những kỹ thuật cung cách làm tình của người phương Tây.
Anh nhận thấy dụng cụ nhân tạo này cũng có thể “góp phần” vào những trận Anhến ân ái đúng mực giữa hai vợ chồng của chàng hoặc nó để cho chàng thỏa mãn cho người vợ Anh rất thương yêu vào những khi không may, vợ muốn hưởng thú ái ân mà Nam bị mệt hoặc không có hứng thú để cùng rắp tâm tham dự với nàng, thì Anh chỉ cần dùng hai bàn tay để giúp khêu gợi Minh Linh cho đến khi nàng thật sự thèm được đạt đến cảm giác tột đỉnh thì Nam sẽ xử dụng đến dụng cụ hữu ích này như là một trợ thủ trung thành và đắc lực với nhã ý không bao giờ nỡ để cho Minh Linh phải lâm vào cảnh chơi vơi không đến nơi đến chốn.
Với dụng cụ này, cho dù người phụ nữ có bền gan dai sức hoặc tham ái dâm loàn đến đâu hoặc cho dù người đàn ông có khả năng làm tình hơi yếu kém hoặc thể chất ngắn ngủi, không đủ sức đi hết đoạn đường dài thì vẫn có thể giúp cho người nữ được hoàn toàn mãn nguyện, khỏi phải sống với nhau trong ân hận tiếc nuối để rồi người nữ sẽ có một ngày phải tự tìm kiếm người khác để xác thịt được hoàn toàn thỏa mãn. Tuy nhiên, với sự tác dụng của nó như vậy, có thể sảy ra một vài trường hợp đáng tiếc trong đời sống ân ái vợ chồng là. người đàn bà sẽ trở nên “ghiền” sự đắc dụng của máy mà xao lãng hoặc không nhất thiết cần đến cái dương vật thực thụ của người đàn ông đưa đến tình trạng bỏ rơi hoàn toàn thiên chức của người đàn ông. Đã có lần Nam đưa điều này ra thảo luận với vợ và dò hỏi ý kiến của nàng thì Minh Linh cũng rất thật
thà nói cho chồng hiểu rõ:
– Thật ra khi vợ chồng mình ân ái rồi lâu lâu Anh “xài ” nó cho em thì em cảm thấy cũng rất đã đời. Nhưng có vài lúc, Anh lười biếng hoặc bị mệt, sau khi Anh rờ bóp, xoa nắn nghịch ngợm vú và âm hộ của em, làm cho em quá thèm muốn rồi Anh chỉ dùng có một cái đó để thay cho cái Anhm của Anh đưa sâu vào cơn ân ái thì em cảm thấy vẫn như thiếu sót một cái gì, mặc dù là em vẫn hoàn toàn thỏa mãn, em vẫn đạt tới những cơn kích ngất thông thường. Nhưng em phải thú nhận, “cái” thật sự của Anh vẫn làm cho em mãn nguyện hơn vào những khi Anh hoàn toàn hưng phấn, cả hai đứa cùng quấn quít đưa nhau đến tột đỉnh thì còn gì bằng. Tóm lại, “thằng kia”, cái thằng vô tri giác kia, nó chỉ có thể là dụng cụ trợ lực để cho Anh bớt mệt trong sự đòi hỏi kéo dài thường lệ của em, của giới phụ nữ mà thôi Anh ạ !