Giọng tôi cấm cẳn, rồi tôi bước qua trước mặt ông để đi lên lầu.
– Liên, trở lại đây. Dượng muốn nói chuyện với con!
Tôi dừng chân từ từ quay lại phía ông. Tay tôi chống nạnh như sẵn sàng chờ đợi ông giảng đạo đức.
Ông đứng dậy đi lại phiá tôi. Tôi nhìn thẳng vào ông không chút sợ hãi. Thân hình ông cao lớn, nhưng tôi không sợ.
– Con đi chơi với ai mà không kêu điện thoại về nhà cho dượng biết con ở đâu?
Tôi phản đối:
– Dượng nhớ là con 18 tuổi rồi, con đã trưởng thành rồi ; Dượng đừng quên vậy!
– Dượng biết con đã lớn rồi nhưng con phải biết là con đang sống trong nhà này, con phải nghe lời dượng chứ!
Cơn giận trong tôi bùng lên:
– Dượng hãy cho tôi yên đi! Tôi đã nói với dượng nhiều lần rồi, dượng không phải là Ba tôi. Tôi có quyền làm những gì tôi thích chứ!
Ông gật đầu:
– Nhưng… dượng là ba của con, con cũng dừng quên là dượng đã thừa nhận con là con nuôi cũa ba mà…
– Dượng Tính, tôi chưa bao giờ nhận dượng là ba tôi cả. Tôi có ba thiệt sự của tôi, dượng cũng dư biết điều dó. Tôi sẽ đi ngay trong đêm nay tìm ba tôi. Ổng sẽ đón tôi trong vòng tay mở rộng…
Mặt dượng Tính rắn lại, ổng chậm rãi:
– Được rồi Liên, nếu con muốn cứ việc tiến tới. Con hãy đi tìm ông ta coi.
– Tôi sẽ làm.. Tôi la lớn rồi chạy lên phòng tôi thu xếp đồ đạc.