Bà ta đóng cửa lại, tôi quay qua nhìn Dạ Lan rồi làm dấu cho nó tiếp tục đợi tôi. Chừng vài phút sau cửa lại bật mở, tôi giật thót người lại khi thấy ba tôi xuất hiện. Ông không giống ba tôi trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi. Râu ông mọc lởm chởm như mấy ngày chưa cạo, người ông nồng nặc mùi rượu, tóc ông điểm bạc rối bù. Tôi hỏi:
– Ba hả?
– Cô là ai? Ông hỏi lại tôi.
– Con là Liên, Mai Liên, con của ba đây.
Tôi mỉn cười, nhưng nụ cười của tôi vụt tắt ngay khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ổng.
– Ai?
– Mai Liên đây ba!
– À, Liên hả! Con ra sao?
Tôi đứng đó mắt đẫm lệ, Tôi không có can đảm ôm lấy ông như tôi nghĩ trước đây.
– Con khỏe mà ba. Con có thể đến đây sống vói ba được không? Ông dượng ghẻ con đối xử không tốt với con…
Ông đảo nhanh mắt về phía sau lưng rồi nó nhỏ với tôi:
– Liên à, ba không thể cho con ở đây được. Ba hiện có nhiều ‘vấn đề’…
Nước mắt tôi trào ra:
– Ba không muốn con ở đây với ba thiệt à?
Rồi người đàn bà hồi nãy trở ra, có lẽ bà đã nghe rõ chuyện của chúng tôi.
– Này cô bé. Ba cô và tôi đang sống êm đềm với nhau, chúng tôi không thể để cô chung sống ở đây được…
Tôi gào lên giận dữ:
– Bà im miệng đi, tôi nói chuyện với ba tôi, tôi không nói chuyện với bà.
Ba tôi vội can thiệp:
– Nghe này con, bà ấy dù sao cũng là vợ của ba, con không nên ăn nói như vậy…