Lòng tôi trùng xuống, từ trước tới nay chưa có ai nói với tôi như vậy. Tôi bật khóc lớn hơn. Dượng ôm tôi chặt hơn, tôi muốn nói với ổng là tôi cũng yêu ông lắm nhưng tôi không thốt ra lời.
Buổi dạ vũ liên hoan cũng kề cận rồi mà tôi cũng vẫn chưa ngỏ ý mời dượng Tính được vì ông rất bận. Hơn nữa tôi biết là phải nói với ông trước vài ngày để ông lo thu xếp ngày nghỉ. Không hiểu sao tôi cứ phải lo nghĩ về việc mời ông tham dự như vậy nữa.Nó không dễ dàng như tôi mời tụi bạn trai ở trường sao?
Buổi chiều hôm đó, sau bữa ăn trong lúc tôi dọn dẹp trong bếp còn dượng Tính thì ngồi coi TV. Khi xong xuôi công chuyện, tôi ra ngồi xuống salon gần ông. Dượng nhìn tôi mỉn cười:
– Con ngồi coi TV với dượng hả?
– Dạ… Tôi nhìn lên màn hình, chúng tôi yên lặng ngồi coi, tay tôi đan vào nhau, cuối cùng tôi lên tiếng:
– Dượng!
– Có gì vậy con? Ông hỏi tôi mà mắt không rời màn hình.
– Con muốn hỏi dượng có thể… có muốn… Sao tôi cứ ấp úng không biết diễn tả ra sao nữa…
– Có gì con cứ nói. Ông với tay tắt TV rồi quay sang tôi.
– Con muốn nói là nhà trường có tổ chức buổi dạ vũ với chủ đề là “tình phụ tử” để tỏ lòng tri ơn giữa cha và con, con muốn dượng đi với con tham dự buổi dạ vũ này nếu dượng muốn!
– Dượng muốn lắm, miễn sao con vui là được. Tôi thở ra:
– Thật vậy hả? Dượng chắc đi được không? Dạ vũ tổ chức vào tối thứ năm tuần tới này.
– Nhất định được mà, dượng sẽ đi với con.